"Ta không thiếu bạc, bạc ở trong phủ đủ ăn đủ xài, thừa lại một văn tiền ta đều không cần, cho dù có cho ta thì cũng sẽ bị ta để một chỗ làm vật trang trí." Bách Lí Thu Thuỷ đứng lên, nói, "Nhị ca, ta muốn đến Hân Vinh viện gặp lão phu nhân."
Ý tứ trong câu nói rõ ràng là muốn đuổi khách, Hoàng Phủ Dực Thần mi tâm khẽ chau lại, cuối cùng liếc nàng một cái, không nói lời nào liền đem vàng rời đi.
Hắn ta trông có chút xem thường nàng khiến Bách Lí Thu Thủy dở khóc dở cười, tính tuổi của nàng và hắn thì Hoàng Phủ Dực Thần lớn hơn nàng hai tuổi, nếu đổi lại tại các gia đình bình thường khác thì ở cái tuổi này nam tử đều đã muốn bắt tay gánh hết những gánh nặng trong gia đình, nhưng hắn vẫn là bộ dạng bộ *tùy tâm sở dục.
*Tùy tâm sở dục: Nghĩa của câu này đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó.
Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.
Một nam nhân ở cái tuổi này còn có thể ngây thơ như thế, cũng khó mà có thể như thế được.
Hoa quỳnh nhịn không được mà hỏi chủ tử nhà mình, "Tiểu thư, muội nhìn Nhị thiếu gia hắn thật tâm, thực lòng muốn cho người, tiểu thư sao lại dứt khoát cự tuyệt hắn như thế, Nhị thiếu gia tuy nói là nhị phòng, nhưng trong phủ thực tình giúp đỡ huynh trưởng nhiều thứ, đối với tiểu thư mà nói cũng chỉ có lợi, không có hại.
Tiểu thư tại sao lại Nhị thiếu gia chán ghét như vậy?"
"Không thể nói là ta chán ghét hắn, chỉ là đồ vật hắn cho ta quá mức quý giá thôi." Bách Lí Thu Thủy thản nhiên nói một câu.
Nàng cũng nhìn ra được, mặc kệ nguyên nhân của hắn là nổi lòng hứng thú hay là cái gì, hắn muốn cùng nàng giao hảo xác thực là thái độ chân thành, nhưng mục đích của hắn khi lại gần nàng càng đơn thuần, càng là chân thành thì nàng càng không muốn hắn có bất kỳ dây mơ rễ má quan hệ nào với nàng.
Bách Lí Thu Thủy quay trở lại ngồi trên ghế, đầu ngón tay trắng nõn sờ qua cái miệng ly bóng loáng, đôi mắt thâm sâu tối đen khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ của nàng.
Hiện tại, tuy rằng nàng có cơ hội sống lại một đời, nhưng kiếp trước nàng không tích lũy nhân mạch cùng tài lực, hiện giờ nàng đang tính dùng hết những gì mình có, đến cuối cùng những cái đó càng ngày càng đi xuống đối với nàng chỉ như hổ rình mồi sài lang đấu, "cảm tình" loại cảm xúc này đối với nàng mà nói chỉ là một loại trách nhiệm cần gánh vác mà thôi.
Hơn nữa, nơi này là trong phủ Bách Lí, nàng với nơi này sinh ra nhiều "cảm tình" với càng nhiều người thì nàng càng bị ràng buộc, điều khiến nàng băn khoăn cũng ngày càng nhiều, ở thời điểm mấu chốt, thứ "cảm tình" này vô cùng có khả năng trở thành nàng chướng ngại vật.
Bách Lí Thu Thủy tựa lưng vào ghế, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Suốt đêm hôm qua, nàng cơ hồ không thể ngủ được, nàng chỉ cần nhắm mắt lại, thì hình ảnh Bách Lí Y Nhân lòng dạ rắn rết nở nụ cười lạnh liền xuất hiện, chén ngọc trắng muốt hung hăng đè ở đỉnh đầu của nàng, sau đó là cảm giác hít thở trở nên khó khăn, cơn đau đến độ tê tâm liệt phế...!
Nàng nhẹ nhàng thở mạnh ra một hơi, đôi mắt của nàng hơi mở ra, lúc vừa nhìn thấy ánh mắt ấy của nàng, dù chỉ trong nháy mắt thì sau lưng Hoa Quỳnh đã