Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Lời của nhị hoàng tử chính là cốt lõi, bách tính mãi mãi là chủ nhân của thiên hạ này, mà vương triều là đại diện của bách tính.
Vương triều thay đổi, bách tính không ngừng sinh sôi, đâu đã từng thấy vương triều nào có thể truyền đời truyền kiếp…”
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế!”, nhị hoàng tử tỏ ra mất kiên nhẫn.
Hoàng đế Hiên Vũ thoáng suy ngẫm: “Thế ngươi nói chủ nhân của vương triều này nên đóng vai trò gì trong đó?”
Câu nói này khiến tất cả mọi người trong đại điện cực kỳ căng thẳng, nhất là đại hoàng tử và nhị hoàng tử đứng ở phía trước…
Lãnh Thiên Minh cũng khá ngờ vực, câu hỏi của hoàng đế Hiên Vũ này đã vượt xa dự đoán của bản thân.
Đối với Đại Lương, dù sao hắn cũng chỉ là một ngoại thần, tại sao lại bắt mình thảo luận mấy chuyện này nhỉ…
Lãnh Thiên Minh ngẫm ngợi trong phút chốc: “Chủ nhân của vương triều tất nhiên phải lấy cảnh thái bình của bách tính làm nhiệm vụ cho bản thân.
Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, mấy ngày nay vẫn bối lật giở sử sách về hưng suy của các vương triều trung nguyên, không có triều đại nào nằm ngoài đạo lý này”.
Hoàng đế Hiên Vũ gật gật đầu: “Thế nên ngươi cho rằng, với tư cách là chủ nhân của vương triều, yêu dân như con mới là điều quan trọng nhất, đúng chứ?”
Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Đúng”.
Đám đông trong đại điện cực kỳ căng thẳng, phải biết rằng không ai không rõ tính cách của hai vị hoàng tử, họ căn bản không coi sống chết của bách tính ra gì.
Hoàng đế Hiên Vũ đang định làm gì đây?
Hoàng đế Hiên Vũ cười nói: “Tốt, ta nghe nói chuyện hôm đó Thất hoàng tử thắng học sĩ của Đại Lương ta, có rất nhiều văn nhân Đại Lương ta không phục, vẫn luôn hi vọng có cơ hội được phân bì cao thấp cùng