Lãnh Hàn hít một hơi thật sâu, nói: “Ta có một linh cảm, hoàng đế Hiên Vũ muốn mượn lời của ngài để phủ định hai hoàng tử của mình”.
“Cái gì?”, Lãnh Thiên Minh giật mình nói: “Phụ định hai hoàng tử duy nhất mình có, thế ngôi vị hoàng đế của ông ta…”
Lãnh Thiên Minh như vừa hiểu ra điều gì đó, nhìn Lãnh Hàn nói: “Ý của ngươi là… Hoàng đế Hiên Vũ muốn để ngôi vị hoàng đế của mình… Lại cho công chúa?”
Lãnh Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, đó chính là lời giải thích duy nhất ta thấy hợp lý, tuy là vương triều Trung Nguyên vẫn chưa có tiền lệ nữ tử làm hoàng đế, nhưng các quốc gia xung quanh thì thấy mãi cũng thành quen, chẳng hạn như nữ hoàng tộc Hồng Mao…
Công chúa Đại Lương Hiên Vũ Ngọc Nhi từ nhỏ đã yêu dân như con, rất được lòng kính yêu của dân chúng, hoàng đế Hiên Vũ cũng rất thích, mà hai đứa con trai kia thì ngang ngược, kiêu căng, khát máu đánh giết, hoàng đế Hiên Vũ dạy dỗ năm lần bảy lượt không được gì, bọn họ cũng cực kỳ khó chịu với Hiên Vũ Ngọc Nhi, nói cách khác, nếu hoàng đế Hiên Vũ đi rồi, chắc chắn Hiên Vũ Ngọc Nhi cũng sẽ xảy ra chuyện, thế nên một người phụ thân muốn bảo vệ nữ nhi của mình, có lẽ ông ta sẽ làm bất kỳ chuyện gì…”
Lãnh Thiên Minh cười khổ nói: “Nếu thật sự là thế thì ta thật sự là công cụ để người ta lợi dụng từ đầu đến cuối, có người muốn lợi dụng ta để khởi phát chiến tranh, hoàng đế Hiên Vũ muốn lợi dụng ta để cho nữ nhi mình một danh phận hẳn hoi, không biết là phụ vương có lợi dụng ta luôn không… Buồn cười thật…”
Lãnh Hàn nói: “Thất hoàng tử cũng không cần phải bi quan quá, đó không phải chuyện chúng ta có thể quyết định, chúng ta chỉ có thể bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng để bị cuốn vào trong vũng nước đục…”
“Thất hoàng tử, đại nhân Lưu Bất Đắc cầu kiến…”, đột nhiên có thân vệ chạy vào nói.
“Lưu Bất Đắc? Ông ta đến làm gì?”, vẻ mặt Lãnh Thiên Minh khá là khó hiểu, nhưng vẫn cho người mời ông ta vào…
Lưu Bất Đắc đi đến, cười nói: