“Ngươi… các ngươi quá đáng rồi đấy, sao có thể chiếm giữ tài vật của Phù Tang ta?”
“Châu báu là do ngươi mang tặng, còn những mỹ nữ Phù Tang kia, vừa khéo trong nội cung cần một đám tỳ nữ dọn bồn cầu, thế nên ta mới giữ lại bọn họ”.
Cuối cùng Tiểu Đảo Cát Xuyên cũng đã rõ, Lãnh Thiên Minh muốn chơi xấu.
Advertisement
“Được, vậy thì xin cáo từ, hy vọng Bắc Lương các ngươi tự giải quyết cho tốt”.
Lãnh Thiên Minh nhìn tên ngốc kia, lạnh lùng nói: “Đợi một chút”.
“Bệ hạ còn có việc gì?”
“Ta đã hối hận, ta thu hồi những lời vừa nói!”
Tiểu Đảo Cát Xuyên nhìn Lãnh Thiên Minh bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Bệ hạ có ý gì? Chẳng lẽ ngài đổi ý muốn kết minh cùng Phù Tang ta?”
“Không phải, ta hối hận vì đã đồng ý cho ngươi quay về, giờ ta thu hồi”.
Tiểu Đảo Cát Xuyên phát hoảng.
“Hai nước giao chiến không được chém sứ giả, chẳng lẽ bệ hạ không hiểu đạo lý tối thiểu này à?”
“Ta hiểu, nhưng ngươi có thấy người giảng đạo với súc sinh bao giờ chưa? Người đâu, ngoại trừ đám mỹ nữ giữ lại dọn bồn cầu, còn lại giết hết cho ta”.
“Bắc Lương Vương, ngươi không sợ tướng quân Đức Xuyên trả thù sao?”
Lãnh Thiên Minh cười to: “Ta chỉ sợ Đức Xuyên Nhất Nam chết quá sớm, không đợi được ta mà thôi.
Ta còn muốn tận mắt nghe hắn gọi một tiếng cha đấy, người đâu, lôi xuống chém cho chó ăn”.
Một đám binh sĩ xông lên lôi Tiểu Đảo Cát Xuyên ra ngoài, hắn ta không ngừng chửi bới.
“Bệ hạ, đám người Phù Tang này đúng là đáng giận, đến nước này mà vẫn muốn bẫy chúng ta.
Thế nhưng nếu chuyện chém chết sứ giả truyền ra ngoài, quả thực rất khó nghe”, Tề Dung nói.
Lãnh Thiên