“Lấy ra!”
Đại tướng tiên phong nhận thư, mở ra xem, càng xem càng lộ vẻ nghi hoặc.
“Tạm thời dừng tiến công, lập tức quay về báo cho Bạch đại nhân”.
Advertisement
Không bao lâu sau, thư đã được đưa đến trước mặt Bạch Đoàn.
Sau khi đọc nội dung bên trong, tay Bạch Đoàn giận run người.
“Bạch tướng quân, vì tránh cho người dân vô tội ở Biện Lương chịu thương vong, Hắc Kỳ Quân ta sẽ chờ các ngươi ở Lão Hà Khẩu.
Nếu thật sự là nam nhân thì đừng làm hại dân chúng”.
Ký tên: Hắc Kỳ Quân.
“Hắc Kỳ Quân đang bày trò gì? Tòa thành tốt như vậy không thủ, lại chạy đi thủ Lão Hà Khẩu”, Bạch Đoàn cả giận nói.
“Tướng quân, chẳng phải Hắc Kỳ Quân thật tâm suy nghĩ cho dân chúng Biện Lương đó sao? Bọn họ không muốn tổn thương người vô tội nên mới rút khỏi thành đấy!”
“Láo toét, đây là chiến tranh, nào có tâm tư quan tâm đến chết sống của dân chúng, chắc chắn có vấn đề gì đó”.
Bạch Đoàn nhìn chằm chằm vào bản đồ, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, mãi một lúc sau, hắn ta đột nhiên quát to: “Hỏng rồi, đám phản tặc này muốn đánh lén thành Thiên Khải”.
Trong đại trướng, tất cả mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ.
“Bạch đại nhân, ngài có chắc không? Người của chúng ta đã tiến đến Lão Hà Khẩu để điều tra, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền đến.
Hơn nữa, đường đến thành Thiên Khải xa xôi, dọc đường phải trải qua mấy chục tòa thành, nếu như phản tặc thật sự làm vậy, chúng ta đã sớm nhận được tin tức rồi”.
Những người khác im lặng không nói, trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình.
Bạch Đoàn trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Bất kể thế nào, mau chóng công phá Lão Hà Khẩu, xác minh thật giả.
Nếu phản tặc thật sự muốn tiến công thành Thiên Khải