“Ý kiến hay đấy, ta đồng ý xây dựng đập lớn, giằng co với kẻ địch ở đây”.
“Nhưng như vậy thì chúng ta buộc phải giáp lá cà cùng kẻ địch, đến lúc đó, sẽ tạo thành thương vong rất lớn”.
Advertisement
Lý Thành trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Một khi đã lưu lại thì không còn ý định sống sót rời đi nữa, nếu chúng ta chết có thể đổi lấy thái bình cho Trung Nguyên, đó là một cái chết ý nghĩa”.
Mạc Nhị Cẩu mỉm cười, duỗi tay ra và nói: “Đời này tìm được một tri kỷ, xem như chết có ý nghĩa”.
Lý Thành cũng mỉm cười và duỗi tay ra, nắm thật chặt tay Mạc Nhị Cẩu.
Khi gần 200 vạn liên quân Đại Lương đuổi đến Lão Hà Khẩu, Bạch Đoàn nhìn bản đồ, ánh mắt lóe lên tia hung tợn.
“Dò xét tình hình như thế nào?”
“Bạch tướng quân, theo như những gì chúng ta tra được, quả thực Lão Hà Khẩu có quân phòng thủ, nhưng theo suy tính thì… tối đa… tối đa chỉ có 20 vạn nhân mã mà thôi”.
“Cái gì? Chỉ 20 vạn thôi à? Vậy còn 60 vạn kia đâu?”
“Không rõ tung tích”.
“Vô liêm sĩ”.
Bạch Đoàn cảm giác mí mắt mình giật liên tục, tay hắn ta có hơi run, khẽ quát: “Chẳng lẽ bọn họ đến thành Thiên Khải thật sao? Vì sao đến giờ vẫn không nhận được hồi báo từ các thành trì? Có lẽ nào… bọn họ đều muốn tạo phản?”
“Đại nhân, nếu như phản quân thật sự tiến đến thành Thiên Khải, vậy thì chúng ta cần phải tranh thủ quay về cứu viện, người nhà của chúng ta… đều đang ở đó!”
“Làm sao quay về cứu viện bây giờ? Nếu đi đường cũ thì cần ít nhất mười ngày, hơn nữa, nếu phản quân không đến thành Thiên