“Công chúa không chết, ta biết ngay mà, sao công chúa có thể tạo phản được chứ? Chúng ta được cứu rồi…”
Trong đại trướng Hắc Kỳ Quân, Lưu Bất Đắc nhìn những ngọn đèn đang lơ lửng trước mặt, tò mò hỏi: “Đại Vương, đây là gì, sao có thể bay được?”
Advertisement
“Thứ này gọi là đèn Khổng Minh, dùng khí đốt để bay, rất đơn giản”.
“Ôi chao, không đơn giản đâu, thứ này vậy mà có thể bay đến thành Thiên Khải, đúng là khiến người ta được mở rộng tầm mắt mà”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười, lúc ở phủ Thanh Châu, hắn từng nói nguyên lý này cho Giáp Tử Thất với hi vọng hắn ta có thể tạo ra được khinh khí cầu.
Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được vật liệu phù hợp, trái lại, đèn Khổng Minh có thì có thể tạo được một cách dễ dàng.
Đêm tĩnh lặng, phía Tây thành Thiên Khải, có vài tên lính núp trong bóng tối.
“Tống tướng quân, chúng ta xuống đi thôi, bên ngoài có thể là công chúa và Lưu đại nhân, sao bọn họ có thể tạo phản cho được?”
“Đúng, nhớ ngày đó, Tề đại ca bị tên thái giám chết tiệt kia lừa đi, kết quả bị độc chết, tru sát cả nhà, khi đó, ta đã sớm muốn báo thù thay hắn.
Đáng tiếc thay, ta không có đủ năng lực, nhưng giờ thì khác rồi, công chúa đã đến, chúng ta không thể trợ Trụ vi ngược được”.
“Đúng, Tống tướng quân, chúng ta đầu hàng đi, công chúa sẽ không trách tội chúng ta đâu”.
Một tướng quân có dáng người khôi ngô khẽ gật đầu: “Mọi người quay về gọi các huynh đệ có thể tin tưởng được, đêm nay chúng ta sẽ cướp cổng Tây, nghênh đón đại quân của công chúa vào thành”.
Bạch Đoàn mặc thường phụ đứng ở lối vào đường sông.
Từ khi Hiên Vũ Khuyết đăng cơ cho đến nay, có thể nói hắn ta đã dốc hết tâm huyết, không dám có một chút sơ sẩy, nhưng đến lúc này, ở thời khắc sinh tử tồn vong, hắn ta lại cảm thấy lòng mình vô cùng bình tĩnh…
Quan sát đoạn đường sông đã từng an bình này ở khoảng cách