Bạch Đoàn nhất thời nghẹn lời, hắn ta im lặng hồi lâu rồi nói: “Đại hoàng tử còn trẻ, khó tránh khỏi làm việc có hơi xúc động.
Nhưng dù gì đi nữa thì ngài ấy cũng là vị hoàng tử duy nhất của Đại Lương ta.
Với tư cách là quân nhân Đại Lương, chẳng lẽ chúng ta không quy thuận triều đình hay sao?”
“Hừ, cũng chỉ có ngươi tự cho là đúng, thuần phục tên nghịch tặc Hiên Vũ Khuyết kia mà thôi.
Miệng lúc nào cũng lễ nghi nhân đức, lấy thiên hạ dân chúng làm đầu, nhưng kết quả thì sao, khiến dân chúng lầm than cơ khổ.
Có một triều đình như các ngươi, há chẳng phải ông trời không có mắt hay sao?”
Advertisement
“Lý Thành to gan, ông có biết mỗi một câu của ông đều là tử tội không?”
“Ha ha… Bạch đại nhân, theo như cách nói của ngươi, ta đã chết cả trăm lần rồi, ta chờ ngươi đến lấy mạng ta lần thứ nhất đấy”.
Nói xong, Lý Thành quay người bước đi.
“Đợi đã…”
Bạch Đoàn gọi Lý Thành lại.
“Ông không sợ chết thật ư?”
Lý Thành quay đầu lại, cười nói: “Trên đời này nào có ai không sợ chết, nhưng có một số việc, dù có chết cũng đáng, ví dụ như vĩnh viễn ngăn đám nghịch tặc các ngươi ở chỗ này”.
Lý Thành không quay đầu lại nữa, chỉ để lại cho Bạch Đoàn một bóng lưng quyết tuyệt.
“Bạch tướng quân, kế tiếp nên làm sao bây giờ?”
“Haiz… phân ra một nửa nhân mã đi đường vòng trợ giúp thành Thiên Khải, những người còn lại tiếp tục cường công.
Kết quả như thế nào