Lãnh Thiên Minh bật cười lớn: “Ngươi chính là Trương Thông, đúng là không ngờ, gan ngươi to thật đó, ta vốn tưởng rằng loại tép riu như ngươi, bất kỳ lúc nào cũng có thể loại bỏ, ai ngờ, ngươi lại dám mưu phản”.
Trương Thông lạnh lùng nói: “Tên phản nghịch ngươi khẩu khí lớn thật, dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, đội hỏa tiễn nghe lệnh, tiếp tục tấn công cho ta…”
Advertisement
Lãnh Thiên Minh im lặng, cầm theo một cây đuốc, bước đến dòng sông đang chảy xiết, hét lên: “Dựa vào các ngươi mà muốn giết ta? Ha ha ha…mạng của ta chỉ có ông trời mới lấy được…”
Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn một lượt, rồi buông mình xuống dòng sông…
Cấm quân phía sau không kịp cản lại, vài cấm quân không chút do dự nhảy theo…
“Hoàng…hoàng thượng…”
Trong đội hỏa tiễn có vài binh sĩ từng gặp Lãnh Thiên Minh, nương theo ánh lửa, tại giây phút hắn ngoảng mặt lại, đã nhận ra hắn, nhưng tất cả đã muộn.
“Đó đúng là hoàng thượng…”
Vài binh sĩ hét lên, trong phút chốc, cả đội hỏa tiễn và trú quân đều loạn cào cào.
Trần Lâm nghe tiếng hô hoán của binh sĩ đội hỏa tiễn, hai mắt như muốn trồi ra ngoài, nổi điên xông về Trương Thông.
“Trương Thông, tên súc sinh nhà ngươi, dám mưu sát hoàng thượng”.
“Im mồm, chắc chắn bọn họ nhận nhầm, sao có thể là hoàng thượng, hơn nữa, nếu là hoàng thượng thật, vậy các ngươi đã phạm tội tru di cửu tộc rồi đó”.
“Trương Thông, ngươi sẽ không chết yên đâu, đội hỏa tiễn nghe lệnh, giết chết tên nghịch tặc Trương Thông”.
Đội hỏa tiễn lập