“Tại sao ngươi lại ở đây? Không thể nào…”
Hắn ta chưa kịp dứt lời thì chợt thấy Ám Ảnh bên cạnh Lưu Viễn Đạt, đột nhiên hiểu ra tất cả.
“Ha ha…các ngươi quả nhiên không tin tưởng ta, nhưng hoàng thượng đã chết rồi, các ngươi còn có thể…”
Advertisement
“Phập…”
Một phi tiêu cắm thẳng vào cổ họng Trương Thông, hắn ta chết ngay tại chỗ.
Lưu Viễn Đạt kinh ngạc nhìn về phía Ám Ảnh.
“Ám Ảnh đại nhân, sao lại giết hắn ta?”
“Tạo phản thì phải chết, giữ lại làm gì? Bắt tất cả những kẻ tham gia mưu phản hôm nay lại, chờ phán xét sau”.
Tất cả trú quân bao gồm đội hỏa tiễn đều không phản kháng, lũ lượt đầu hàng, lúc này bọn họ đã chẳng còn hy vọng bản thân có thể sống sót, việc duy nhất mà bọn họ kỳ vọng, chính là không liên lụy tới người nhà.
Chiến tranh, người bất hạnh nhất chính là binh sĩ và bách tính…
Lưu Viễn Đạt không lên tiếng, Lý Tứ bước tới.
“Ta là thống lĩnh cấm quân Lý Tứ, dòng sông này chảy về hướng nào, hoàng thượng nhảy từ đây, cần phải lập tức ứng cứu”.
“Cái gì?”
Lưu Viễn Đạt kinh ngạc.
“Dòng sông này thông thẳng ra biển, hơn nữa nước chảy vừa siết vừa sâu, hiện giờ là mùa mưa, rơi xuống đây lành ít dữ nhiều, hoàng thượng sao có thể nhảy xuống đây?”
Lý Tứ tức giận tự đấm mình.
“Đều tại ta vô năng, hoàng thượng không muốn chúng ta bị giết, nên đã để chúng ta đầu hàng, ta vốn tưởng ngài ấy định kéo dài thời gian, không ngờ, ngài ấy lại nhảy xuống”.
Lãnh Thiên Minh thầm than khổ, vốn hắn định cược một ván, xem có ai nhận ra mình không, nhưng sự thật đã chứng minh, không một ai, vậy thay vì bị giết, không bằng nhảy sông, ít ra vẫn có một tia hy vọng.
Vì thế, hắn nhảy sông