Mộ Phá khó hiểu nhìn hắn.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Giờ ta muốn biết núi Tuyết Long có bao nhiêu mỏ than và quặng sắt”.
Mộ Phá đáp: “Hồi bẩm thất hoàng tử, núi Tuyết Long không phải một ngọn núi đơn giản, mà là một dãy núi liền kề, trong số đó, 4 ngọn núi có sắt và 6 ngọn có than, muốn biết cụ thể bao nhiêu mỏ, thật sự không thể thống kê, ví dụ như mỏ than, chúng ta khai thác bao năm nay, mà vẫn chưa hết 1 ngọn núi”.
Lãnh Thiên Minh mừng rỡ trong lòng.
Sắp phát tài rồi, hắn biết rằng than trong thời đại này được sử dụng cực kỳ ít và không đáng tiền.
Bởi vì than tạo ra nhiều khói, có thể gây chết người, người thường sẽ không dùng để sưởi ấm, ngoại trừ việc trưng dụng lò nung trong triều đình, chỉ có rất ít hoàng thân và quý tộc, hoặc một số nơi phụ trách đặc biệt mới dùng đến nó, hơn nữa còn phải đốt than thật kỹ, rồi mới cho vào lò nung sưởi ấm.
Lãnh Thiên Minh hỏi tiếp: “Vậy quặng sắt thì sao?”
“So với than thì quặng sắt được dùng nhiều hơn chút, chủ yếu là bộ Binh, nhưng lượng khoáng sản vẫn vô cùng lớn”.
“Hiện giờ, quặng dư của chúng ta đều chất thành đống, không biết để đâu cho hết, nhưng vì số lượng triều đình yêu cầu có hạn, nên lương thực chúng ta đổi được cũng bị hạn chế”.
“Thời gian gần đây, do bầy sói hoang tấn công thường xuyên, khiến nhiều người bỏ mạng, tiểu nữ mới tự ý đưa người vào núi, muốn diệt sạch đàn sói, không ngờ số lượng sói đông đến mức suýt mất mạng.
Chuyện này còn phải cảm tạ ân cứu mạng của thất hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh có chút ngại ngùng.
“Không cần cảm ơn, có muốn thì hãy cảm ơn Gấu đại Gấu nhị và mẹ nó, nếu không phải chúng xuất hiện kịp thời, e là tất cả đều phải bỏ