Đám người càng thêm khó hiểu.
“Thất hoàng tử, buôn bán binh khí lậu là trọng tội có thể bị chém đầu đó”.
“Yên tâm, ta không muốn chế tạo binh khí mà là chế tạo bếp lò…”
“Bếp lò?”, đám người không hiểu.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Mộ tộc trưởng yên tâm, ông chỉ việc nhanh chóng sắp xếp thi công hầm sắt để luyện quặng sắt là được rồi”.
Mặc dù Mộ Phá cảm thấy khó hiểu nhưng ông ta vẫn tuân lệnh nghe theo.
Sau đó, Lãnh Thiên Minh bắt đầu tiến hành cuộc cải cách lớn đầy sôi động ở tộc Hắc Thạch.
Hắn phái Trình Khai Sơn tức tốc trở lại thành Kim An, huy động cận vệ của riêng mình đồng thời triệu tập Tân Cửu và Trình Phương Thạch đến.
Mặc dù hai người bọn họ không hiểu tại sao lại phải sắp xếp sơ tán nơi đóng quân trên núi Tuyết Long và lập ra kế hoạch di dân ở thành Kim An, nhưng theo tư tưởng cũ của các triều đại phong kiến, vương thái ấp chính là chủ nhân tối cao ở đây, tất cả mọi người chỉ có thể tuân lệnh nghe theo.
Còn về việc tại sao lại giải quyết công việc ở tộc Hắc Thạch thì chỉ có Lãnh Thiên Minh là rõ nhất, bởi vì ở đây hắn có thể thường xuyên đến thăm gấu nhị gấu đại, đương nhiên đây không phải là nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng nhất là bởi vì như vậy hắn có thể thường xuyên gặp Mộ Như Tuyết, tán gái cũng là một sự nghiệp cách mạng vĩ đại…
Dạo gần đây, ngày nào nha đầu chết tiệt Mộ Như Tuyết đó cũng dẫn Tiểu Lan ra ngoài, lúc thì đến khu quặng mỏ xem hổ, lúc thì lên núi chơi, khiến cho bây giờ Tiểu Lan không có thời gian ở bên hắn nữa.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hơn một tháng đã trôi qua.
Bộ tộc Hắc Thanh tập trung ở trong đại sảnh, Lãnh Thiên Minh triệu tập mọi người đến họp, trong phòng họp có bày một dụng cụ bằng sắt giống như một chiếc thùng nước, bên trên còn cắm một chiếc ống khiến cho mọi người rất tò mò.
Lãnh Thiên Minh nói với Mộ Phá trước: “Mộ tộc trưởng, dưới sự sắp xếp của Tân đại nhân, thành Kim An đã quy hoạch đủ chỗ ở cho tộc Hắc Thạch đồng thời đã dựng xong các căn nhà đơn giản, khi mọi người chuyển đến đó có thể tự hoàn thiện thêm”.
Mộ Phá cảm kích nói: “Mộ Phá