Tân Cửu tập hợp thương nhân, tiểu thương, móc nối với các thành trì khác, bắt đầu đưa hàng mẫu bếp lò đi tuyên truyền khắp nơi.
Nghiên cứu nhu cầu của người dùng, bếp lò định giá 120 văn tiền, than định giá 20 văn một bao, có thể đốt trong một tháng, với mức thu nhập 5 văn một ngày của bách tính Bắc Lương, mức giá này hoàn toàn chấp nhận được.
Ngoài ra, Tân Cửu khôn lanh đã đặc biệt yêu cầu các thợ thủ công làm một mẫu bếp khác, là loại cỡ lớn, mạ vàng, giá tăng gấp mười lần.
Dùng tên gọi mỹ miều là bếp lò cao cấp đặt riêng, chuyên bán cho những người giàu có.
Còn với Lãnh Thiên Minh mà nói, dù định giá như nào, dù là lãi xấp xỉ số 0, thì vẫn là lời.
Một tháng sau.
Đô thành Bắc Lương, tẩm cung Lãnh Liệt Vương, Lãnh Liệt Vương đang ngồi bên bếp lò, đọc thư mật báo, bên trong ghi chép sự việc xảy ra ở thành Kim An, Lãnh Liệt Vương đọc xong, đưa cho Trần công công bên cạnh, hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Trần công công nhận bức mật thư, mỉm cười đáp: “Theo lão nô, thất hoàng tử này đúng là thiên tài, sáng chế ra bếp lò, đây là giúp Bắc Lương chúng ta giải quyết mùa đông giá rét, nghe nói hiện giờ khắp nơi trên toàn quốc đều đang ồ ạt mô phỏng nó, than đốt vốn không ai cần giờ lại trở thành bảo vật”.
Lãnh Liệt Vương không nói gì, chỉ đi quanh quan sát bếp lò…
Đứa con thất hoàng tử này, sao trước đây ông ta chưa từng chú ý tới?
Bắc Lương, thành Kim An.
Hôm nay, Lãnh Thiên Minh vừa trêu đùa với Gấu đại Gấu nhị xong, lại đi khai thác than cùng mọi người, qua mấy tháng tiếp xúc, tất cả người dân ở đây đều đã coi thất hoàng tử như người nhà, lúc này, Tân Cửu chợt chạy tới.
“Thất hoàng tử…thất hoàng tử…”, Tân Cửu chạy như bay.
“Tân đại nhân, ông không ở trong thành kiếm tiền cho ta, lại chạy tới đây làm gì?”, Lãnh Thiên Minh thắc mắc.
Tân Cửu phấn khởi nói: “Thất hoàng tử, có tin tốt, các thương nhân trở về đều đang gấp rút đặt hàng, thương nhân, tiểu thương, thậm chí cả phủ nha và quân đội ở các thành trì lân cận cũng ồ ạt đổ về thành Kim An.
Thành Kim An, trước giờ