Đi hơn khoảng nửa giờ, tại lối ra núi Tuyết Long, xuất hiện một thiếu nữ bạch y phiêu dật, tóc vén cao, bên hông dắt một thanh đao ngắn.
“Mộ Như Tuyết, lúc nãy chào hỏi cũng không thấy cô ấy, sao giờ lại ở đây”.
Lãnh Thiên Minh cưỡi ngựa qua bên đó.
“Mộ cô nương, sao cô lại ở đây?”
“Đợi ngài”, Mộ Như Tuyết bình tĩnh nói.
“Đợi ta, đợi ta làm gì?”
“Ta muốn vào thành cùng với ngài”.
Giọng nói Mộ Như Tuyết vẫn đều đều.
Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Thật ư? Cô nương muốn đi cùng ta, Mộ tộc trưởng có biết không?”
“Biết”.
Trong lòng Lãnh Thiên Minh vui mừng hết sức, nhất thời không biết nói gì, không ngờ Mộ Như Tuyết lại thêm một câu.
“Ta đi theo ngài, vì sợ ngài ức hiếp muội muội của ta”.
“Hở?”
Lãnh Thiên Minh quay lại nhìn, Tiểu Lan ở trong xe ngựa đang cười trộm hắn, Mộ Như Tuyết nói xong thì không để ý Lãnh Thiên Minh nữa, chủ động đi lên xe ngựa.
“Hừ…tiểu cô nương ngang ngạnh thật, xem ra vẫn chưa biết xã hội này tàn khốc như thế nào, ha ha…”
Khi vào đến thành Kim An đã là chiều tối, nhưng từ xa có thể nhìn thấy, trong thành ánh lửa bập bùng, Lãnh Thiên Minh mừng rỡ, lúc hắn mới tới đây, một khi trời tối, dân chúng hầu hết đều ở trong nhà, rất hiếm khi ra ngoài, nhưng thời gian gần đây, bởi vì lượng lớn thương nhân, dân di cư nhập vào thành Kim An, đã khiến cho tiểu thành bỗng chốc trở nên nhộn nhịp.
Đến trước cổng thành, còn chưa vào trong đã nghe thấy tiếng hô vang lên.
“Thất hoàng tử tới rồi, thất hoàng tử tới rồi…”
Tiếp đó là vô số tiếng reo chào