“Mộ quý phi giá đáo…”
“Lan quý phi giá đáo…”
“Nhan quý phi giá đáo…”
Advertisement
Lãnh Thiên Minh chưa tới, bốn người phụ nữ tới trước, mọi người đều đứng dậy hành lễ.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Mọi người đều là người thân của hoàng thượng, cũng có nghĩa là huynh đệ, tỷ muội của bọn ta, đến đây cũng như về nhà vậy, không cần đa lễ”.
Mộ Như Tuyết nhìn Lãnh Hàm.
“Muội là tiểu công chúa đúng không?”
“Phải, muội là Lãnh Hàm”.
“Ừm, ta từng nghe người khác nhắc tới muội, nói rằng muội là một cô gái rất tài giỏi, đến cả hoàng thượng cũng nói muội kế thừa được khí phách của phụ vương”.
Lãnh Hàm cười nói: “Đâu có, Thất ca mới đúng là niềm kiêu ngạo của gia tộc Lãnh thị”.
“Được lắm, hoàng thượng có được một cô em gái như muội cũng là một chuyện tốt.
Muội cũng phải cố gắng hơn để làm rạng danh hoàng thất”.
“Thần muội nhất định sẽ cố gắng hết sức”.
Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng hô.
“Hoàng thượng giá đáo…”
Lãnh Thiên Minh mặc đồ thường ngày, bước vào bên trong, đằng sau còn có đại hoàng tử Lãnh Thần An và nhị hoàng tử Lãnh Tinh Thần đi theo.
Thời gian trôi nhanh thật đấy, đến Tinh thần cũng đã ba tuổi rồi.
Mọi người đều đứng dậy quỳ xuống.
Lãnh Thiên Minh