“Ngồi đi…”
Chỉ một động tác đơn giản, Lãnh Thiên Thành đã không kiềm nổi cảm xúc, nước mắt rơi lã chã, cũng không biết là kích động hay sợ hãi.
Lãnh Thiên Minh tiến tới chỗ Lãnh Hàm: “Tiểu muội phải không?”
Advertisement
“Là ta”.
“Nghe nói muội thành lập thương hội Tấn Minh, không hổ là con cháu Lãnh thị”.
“Thất ca quá lời, còn nhớ hồi nhỏ ta từng nói với huynh, ta nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt đối không thua gì nam nhi, không biết như hiện giờ đã tính chưa”.
“Đương nhiên là tính, có điều đừng để mệt quá, nếu có kẻ nào bắt nạt muội, hãy nói với thất ca, ta giúp muội xử bọn chúng”.
Lãnh Hàm có chút bất ngờ, một câu nói đơn giản lại mang nhiều ý nghĩa đến vậy, trong lòng thất ca vẫn để tâm tình huynh đệ.
Lãnh Thiên Minh nhìn những người huynh đệ tỷ muội, nói: “Những năm qua trẫm bề bộn chính sự, lơ là việc quan tâm mọi người, có lỗi với sự ủy thác của phụ vương, trẫm cũng chỉ vừa biết, các đệ đệ thậm chí còn chưa có đất phong”.
“Trẫm đã cho Trung Thư Viện nhanh chóng sắp xếp đất phong, ban tước vị, cuộc sống của ba công chúa sau này, toàn bộ do nội khố chịu trách nhiệm”.
“Tạ hoàng thượng…”
Cảnh tượng ngoài dự đoán này khiến cho tất cả huynh muội Lãnh thị không khỏi kích động, mặc dù là huynh đệ, nhưng họ từ nhỏ đã không mấy qua lại, không mong cầu quá nhiều, nay hoàng thượng lại quan tâm đến vậy, đúng là hoàng ân lồng lộng…
Việc tiếp đãi huynh đệ tỷ muội sau đó giao cho Mộ Như Tuyết và Hiên Vũ Ngọc Nhi.
Trong ngự thư phòng.
“Dạo này các nước có gì bất thường không?”
“Hoàng thượng, theo thông tin mới nhất của Thiên Võng, phương tây đang rất bận rộn, những binh lính Phù Tang rải rác khắp nơi, ngày thường bọn chúng trốn trong núi, không có gì ăn thì xông ra cướp bóc, những người phương tây đều bất lực, tức giận đốt núi