Cổng bắc thành Thiên Khải.
Vài người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh lập tức lọt vào tầm ngắm của lính gác cổng, tuy rằng hiện giờ Hoa Hạ không thiếu người dị tộc, nhưng đa phần đều là nô lệ.
“Các ngươi là ai? Có chứng nhận công dân hạng ba không?”
Advertisement
“Chứng nhận công dân hạng ba? Không có…chúng ta là người phương tây đến đây buôn bán”.
“Từ phương tây tới sao có thể đi cổng bắc, các ngươi không phải gián điệp chứ?”
“Không không không…chúng ta không phải gián điệp mà là thương nhân, ngươi xem, chúng ta còn đem theo trẻ nhỏ”.
Binh sĩ gác cổng quan sát đứa trẻ.
“Được rồi…ra cổng thành đăng ký và soát hành lý, sau khi vào thành phải báo ngay cho nha phủ, nếu không sẽ bị coi là gián điệp và bị bắt, hiểu chưa?”
“Đã rõ, đã rõ…”
Cậu bé nhìn cổng thành cao lớn, quay sang hỏi ông lão bên cạnh: “Ông ơi...ba ba ở đây ạ?”
“Đúng vậy thưa vương tử điện hạ, phụ thân của người ở đây”.
“Vậy tại sao ma ma không đến?”
Ông lão muốn nói lại thôi: “Mẫu thân của người, sau này…mới đến”.
Dứt lời, ông lão cúi thấp đầu, vành mắt đỏ hồng, chỉ có ông ta biết, cậu bé e là không bao giờ được gặp lại mẫu thân nữa.
Bởi không lâu trước đây, một trăm vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã tràn vào tộc La Sát như hồng thủy, quân La Sát mất thành trì và chiến mã, chỉ có thể rút lui liên tục, giờ chỉ còn vài thành trì trụ lại, ước chừng cả tộc La Sát không lâu nữa sẽ diệt vong.
Ông lão hồi tưởng lại, lời khẩn cầu cuối cùng của nữ vương, là nhờ ông ta bảo vệ con trai, nếu không được, hãy đưa cậu bé đến Trung Nguyên cho phụ thân, ít nhất có thể bảo đảm tính mạng, bởi nữ vương biết rõ, người đó đến giờ vẫn chưa