“Sao vậy Trình tướng quân?”
Trình Phương Thạc hớp một hơi thật lớn rồi nói: “Tình hình quân sự, tình hình quân sự cấp bách, bộ tộc Hồ Lang đã tấn công tới phía đông rồi”.
Lãnh Thiên Minh đứng bật dậy: “Cái gì? Việc này sao có thể, chiến trường chính cách nơi này chúng ta ít cũng phải 20 ngày đi đường, bọn chúng sao lại tới đây được?”
“Nguyên nhân cụ thể thần cũng không rõ lắm, đây là thư cầu viện vừa được gửi đến từ thành Sùng An, bảo chúng ta cần phải nhanh chóng xuất quân, xem nội dung trong thư đoán chừng bọn họ đã không chống cự được nữa rồi”, Trình Phương Thạc tiếp tục nói.
Lãnh Thiên Minh nhận lấy thư tín rồi mở ra đọc.
“Tình hình quân sự khẩn cấp:
Hôm nay thành Sùng An đột nhiên bị tộc Hồ Lang tập kích, quan thủ thành Mân Thanh Lương tự mình dẫn toàn bộ một vạn hai ngàn quân thủ thành liều chết bảo vệ, nhưng kẻ địch quá đông, ước chừng đã vượt hơn năm vạn quân, hơn nữa còn được huấn luyện bài bản, chiến lực cường hãn, vỏn vẹn hai ngày toàn bộ quân thủ thành đã chết một nửa, quan thủ thành Mân đại nhân cũng đã chết trận sáng sớm nay, mong nhanh chóng xuất quân cứu viện.
Tri phủ thành Sùng An: Thời Hậu Sinh”.
Xem xong thư, Lãnh Thiên Minh tỏ ra không thể tin nổi, Sùng An là tòa thành trì duy nhất bên phía đông của hắn, cách chỗ hắn cũng phải đến năm ngày đường, nhưng vì Kim An và Sùng An đều nằm ở biên giới hoang vắng, cũng không phải là điểm trọng yếu chiến lược, cách đô thành cũng rất xa xôi, tấn công nơi này là vô lý.
Lãnh Thiên Minh rơi vào trầm tư, Hồ Lang không thể nào vô duyên vô cớ tấn công nơi này, lẽ nào là vì than đá và quặng sắt của thành Kim An ta?
Không phải chứ, bọn chúng du mục khắp nơi, cần lấy khu mỏ làm gì? Nếu như nói là vì cướp đoạt vậy thì cũng nên tìm nơi có nhiều người chứ.
Mặc dù Bắc Lương có hơn mười toà thành trì lớn nhỏ khác nhau, nhưng tuyệt đại đa số đều tập trung