Người đưa thư quỳ dưới đất vừa khóc vừa gào lên: “Thất hoàng tử, cầu xin ngài hãy cứu thành Sùng An, trong thành vẫn còn 15 vạn dân chúng, người nhà của tiểu nhân cũng ở trong thành, tiểu nhân đã đồng ý với họ nhất định sẽ về cứu họ”.
Lãnh Thiên Minh không đành lòng nói: “Ngươi đường vội, cứu thì nhất định sẽ cứu, nhưng chúng ta bắt buộc phải làm rõ tình hình trước đã, ta cũng phải có trách nhiệm với tướng sĩ thành Kim An”.
Lãnh Thiên Minh đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Truyền lệnh thủ quân thành Kim An tiến vào trạng thái phòng ngự thời chiến, quan thủ thành Trình Phương Thạc dẫn năm ngàn người ngựa thủ vững thành trì, chủ tướng Trình Khai Sơn dẫn năm ngàn kỵ binh cùng ta đi đầu mau chóng tập hợp ở Ngọc Lưu Cốc, phó tướng Mạc Nhị Cẩu dẫn nốt một vạn năm ngàn người còn lại ở phía sau tiếp ứng”.
“Truyền lệnh xưởng công binh tăng tốc sản xuất bom pháo, mỗi một cung thủ đều phải mang theo đủ số bom pháo, đồng thời nói với Giáp Tử Thất, dùng thùng gỗ và bình sứ làm ra một đợt thuốc nổ cỡ lớn đơn giản, dùng để phòng ngừa khi có biến”.
“Truyền lệnh tất cả lính trinh sát toàn bộ lên đường, không chỉ là hướng thành Sùng An, mà đều phải tìm kiếm ở cả bốn phía”.
“Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho đô thành, báo cáo tình hình ở đây, xin quân cứu viện”.
“Nói cho bách tính trong thành tình hình hiện tại để mọi người có sự chuẩn bị trước”.
Bồ câu đưa tin ở thời đại này là rất quý giá, mỗi thành trì nhiều nhất đều nuôi vài con bồ câu đưa tin có thể bay tới đô thành, tin tức không thể truyền đạt kịp thời khiến trong lòng Lãnh Thiên Minh rất bất an, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chiến tranh thật sự, mặc dù không biết sắp xếp của bản thân có đúng hay không, nhưng hắn đã nỗ lực đưa ra phương án tốt nhất có thể rồi.
Lãnh Thiên Minh mặc Hắc Long giáp vào, chuẩn bị xuất phát, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết đi tới.
Tiểu Lan lo lắng nói: “Thất hoàng tử, nghe nói đánh nhau sẽ chết rất nhiều người, ngài nhất định