“Cái gì?”
Không ai dám tin…
“Các vị, thành Cát Á Tư Thản thực sự đã thất thủ, hơn nữa…hơn nữa đến cả đại hãn…cũng không còn…”
Advertisement
Bầu không khí hoảng loạn bao trùm, tất cả không dám tin, thậm chí có người nhịn không được khóc rống lên…
“Đại hãn mất rồi? Vậy Khoa Nhĩ Mạn…không phải chấm hết rồi ư…”
“Thánh Allah…đây là sự thực? Rốt cuộc là tại sao…”
“Tướng quân…chúng ta làm sao giờ?”
Quan thủ thành phất tay, ra hiệu mọi người yên lặng.
“Các vị, đây là thư của Hốt Giác vương gia, ngài ấy bảo chúng ta kiên trì thêm mấy ngày, ngài ấy đang dẫn quân tới cứu viện”.
“Thật ư? Có quân cứu viện?”
“Tốt quá…chúng ta được cứu rồi…”
Mọi người vừa rồi còn tuyệt vọng không thiết sống, giờ lại như nắm được cọng rơm cứu mạng.
“Tướng quân, nhưng bọn họ nói Hốt Giác vương gia bán nước?”
Những người xung quanh khó hiểu nhìn nhau, quan thủ thành trầm mặc đôi phút, nói.
“Hốt Giác vương gia có phản bội hay không ta không biết, ta chỉ biết một điều, ngài ấy không bỏ rơi chúng ta, người duy nhất có thể cứu chúng ta hiện giờ, chỉ có Hốt Giác vương gia”.
“Đúng, đại hãn đã mất, còn so đo phản hay không phản, ai cứu chúng ta, người đó chính là chủ nhân”.
“Đúng vậy…”
Quan thủ thành lặng lẽ gật đầu.
“Được, truyền lệnh cho mọi người, quân cứu viện rất nhanh sẽ tới, chúng ta buộc toàn lực chống đỡ…”
“Rõ…”
Khi tin tức quân cứu viện sắp tới truyền xuống, bách tính