Rất nhanh sau đó, các tướng lĩnh tập trung bàn bạc, trông tòa thành Đột Quyết Tư Thản đổ nát, trong lòng mất hết kiên nhẫn…
“Các vị, chúng ta không còn nhiều thời gian, nếu vẫn không đánh vào thành, e là khả hãn sẽ lấy đầu chúng ta thị uy”.
“Vậy phải làm sao? Chúng ta đã tận lực rồi”.
Advertisement
“Mặc dù không biết người Khoa Nhĩ Mạn trong thành tại sao đột nhiên bộc phát, nhưng quân số chúng có hạn, những vị trí phòng thủ được cũng giới hạn”.
“Ý của ngài là…”
“Cách phá thành nhanh nhất bây giờ, là tấn công đồng loạt tứ phía, quét sạch đám tàn binh còn lại…”
“Nhưng tấn công đồng loạt sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn với quân ta…”
“Vậy thì sao? Ngài muốn binh sĩ chết hay chúng ta chết? Khả hãn hoàn toàn không hiểu chiến sự, ngài ấy giờ chỉ muốn phá thành, chết thêm vài binh sĩ, chẳng đáng là gì với ngài ấy”.
Mọi người rơi vào trầm tư…
“Được, nghe theo ngài, giữ mạng mới là quan trọng nhất”.
“Đúng, chúng ta đều nghe ngài, mẹ nó…dù gì cũng không thể để đầu chúng ta cắm trên cột cờ…”
“Phải đó…”
“Được, vậy đêm nay bắt đầu hành động, bất kể thương vong bao nhiêu, chỉ cần giết sạch quân địch, chính là thắng lợi…”
Nửa đêm…
Một cảnh tượng quân thủ thành Đột Quyết Tư Thản không thể tin nổi xảy ra, vô số quân đội Hoa Lạt Tử Mô xông tới từ tứ phía, với đủ loại vũ khí, máy móc trên tay, bọn chúng tấn công không theo bất kì