“Không không không… nếu vậy cũng không thể để ngài đích thân làm, đưa cho ta đi”.
“Không sao… ta tự tay làm thì mới có thể cảm giác rõ được đạn pháo này có thiết kế hợp lý hay chưa, các ngươi lui về sau hết đi…”
Advertisement
Thấy khuyên mãi không được, mọi người đành phải lui về, lo lắng quan sát tên ngựa non háu đá này.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Cảnh Nhị Ngưu vung búa tạ lên, không chút do dự nện xuống.
“Đoàng”, ngay lập tức, Cảnh Nhị Ngưu bị sóng khí phụt ra từ trong ống sắt hất văng lên trời, sau đó ngã xuống đất, cùng lúc đó, đầu đạn cũng được phóng ra một cách thuận lợi và rơi xuống ở sườn núi đằng xa.
“Rầm!”
Cảnh Nhị Ngưu nằm sõng soài trên mặt đất, mặt bị khói hun thành màu đen.
Ngay khi mọi người không biết phải làm sao thì hắn ta đã lồm cồm bò dậy, nhảy cẫng lên.
“Ha ha… chính là vậy, tốt quá… không ngờ các ngươi đã thật sự làm được”.
“Cảnh… Cảnh đại nhân… ngài không sao chứ?”
“Ta không sao, tuy nhiên đầu đạn đã bắn ra ngoài rồi thì sao lại có sóng khí lớn vậy nhỉ?”
Mọi người lập tức đi lấy vỏ đạn xem thử thì thấy vị trí mối hàn vỏ đạn và đầu đạn đã hoàn toàn vỡ ra.
“Mẹ kiếp, ai hàn nó lại vậy? Suýt nữa nổ chết Cảnh đại nhân rồi, các ngươi muốn hại chết ta à?”
Cảnh Nhị Ngưu nhận lấy đầu đạn, cười nói: “Không sao, chẳng phải đang làm thí nghiệm ư? Bởi vì chúng ta còn rất nhiều thiếu sót nên càng phải cố gắng hơn nữa.
Nói gì đi nữa thì thiết kế đạn pháo thành công cũng là một tin tức cực kỳ tốt, tuy nhiên, sau lần thử nghiệm này, chúng