Phụ thân của Cảnh Nhị Ngưu ngồi ngẩn người trong sân, bên cạnh chất đầy quà cáp do đám quan viên quyền quý ở thành Thiên Khải đưa đến.
Ông ta có cảm giác dạo gần đây đầu mình trống rỗng, tất cả tựa như một giấc mơ vậy.
Từ khi Nhị Ngưu đến viện khoa học, chỉ riêng việc cầu thân cũng có hơn mười nhà, chẳng lẽ phần mộ tổ tiên nhà ông ta bốc khói xanh rồi sao?
“Ông à, sao ông lại ngồi đây, chẳng phải thôn trưởng mời cơm ông à? Sao còn không đi nhanh đi?”
Advertisement
“Không đi!”
“Ông điên à, thôn trưởng mời mà ông dám không đi?”
Phụ thân Nhị Ngưu lấy ra hai tấm thiệp mời.
“Đừng nói là thôn trưởng, ngay cả Huyện lão gia mời mà ta còn không đi nữa này”.
“Ông… ôi chao… chúng ta không đắc tội với những người này nổi đâu”.
“Ta còn có thể làm gì được chứ, lát nữa người của viện khoa học sẽ đến tiếp ta.
Đương kim viện trưởng viện khoa học, Giáp đại nhân, muốn ta qua đó, dù là Huyện lão gia cũng phải tránh sang một bên đấy”.
“Hả… Giáp… Giáp đại nhân à? Ngài ấy là cấp trên của Nhị Ngưu đúng không? Nghe nói còn là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng nữa, ngài ấy… mấy phẩm nhỉ?”
“Nhất phẩm”.
“Ôi trời ơi, quan lớn vậy à?”
Phụ thân của Nhị Ngưu khẽ gật đầu.
“Xem ra Nhị Ngưu nhà chúng ta thật sự gặp được quý nhân rồi, Cảnh gia sắp phất lên rồi!”.
“Vậy ông nè, hai ta nên làm thế nào bây giờ?”
“Còn làm thế nào nữa, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống”.
“Vậy… nhưng đối tượng trước đó giới thiệu cho Nhị Ngưu, ông có định chọn ai không?”
“Chọn cái rắm ấy, nay đã khác xưa, nhất định phải chọn lựa thật kỹ cho Nhị Ngưu nhà chúng ta mới