Lý Tấn Hỉ khẽ gật đầu.
“Ta sẽ đi nghỉ ngay”.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Advertisement
“Mau nhìn kìa, phía trước là gì?”
“Hình như… là sao…”
Lý Tấn Hỉ cũng tò mò bước đến cửa sổ quan sát.
Vừa nhìn ra ngoài, hắn liền nghệch mặt ra.
Đằng xa, ở hai bên đường sắt quả thật có vô số đốm sáng, nhìn từ xa rất giống sao.
“Đó… hình như là đuốc? Là bó đuốc… có vô số bó đuốc…”
Trên xe lửa, mọi người vốn định đi ngủ, nhưng nghe thấy vậy, ai cũng nhoài người ra cửa sổ quan sát.
Xe lửa càng lúc càng đến gần, cuối cùng, bọn họ cũng nhìn thấy rõ những đốm sao kia là gì.
Đó chính là vô số bó đuốc do người dân giơ lên…
Khi thấy xe lửa đến gần, dân chúng bắt đầu reo hò.
“Nước Hoa Hạ vạn tuế… hoàng thượng vạng tuế… người tình nguyện vạn tuế…”
Lý Tấn Hỉ cảm thấy vô cùng kích động.
Đoạn đường sông Hoài này vốn là quê hương của hắn, những người này đều là người thân của hắn.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dại ra khi nhìn về phía đài cao, bởi vì đó là nơi sáng nhất, hắn có thể thấy rõ phụ thân và mẫu thân của mình đang đứng đó.
Khi nhìn thấy con mình, cha mẹ Lý Tiến Hỉ cũng phấn khích phất tay.
Đã nửa năm rồi, hắn chưa được gặp cha mẹ mình, Lý Tấn Hỉ thật sự không dám nghĩ hắn sẽ gặp lại họ trong hoàn cảnh như vậy.
Hắn chỉ có thể liều mạng phất tay với cha mẹ, xe lửa lao qua như tên bắn, đôi bên chỉ gặp mặt thoáng qua, nhưng một khoảnh khắc đó lại bao hàm rất nhiều, rất nhiều điều…
Lý Tấn Hỉ cũng cầm không được nước mắt, hắn biết rõ không chỉ cha mẹ, mà tất cả mọi người của đất nước này đều đang dõi mắt theo hắn.
Hắn không thể thất bại…
Nước Hoa Hạ, thành Thiên Khải.
Đa Đoạt dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Thiên