Nghe thấy phát biểu của Lãnh Thiên Minh và tiếng hô hào đồng lòng của đám đông, sắc mặt của mỗi người trên đài chủ trì đều khó coi đến cực điểm.
Bản thân họ không phải kẻ ngốc, nhưng người Trung Nguyên cũng không ngốc, lời phát biểu của tên tiểu hoàng đế này rõ ràng đang nói với họ rằng, ta biết rõ mười mươi mục đích chuyến đi lần này của các ngươi nhé...!
Mà lúc này đây, ở một góc nào đó ở sau cùng trên đài chủ trì, một ông lão được người ta dìu đỡ đang mỉm cười nhìn về phía Lãnh Thiên Minh.
Advertisement
“Ta biết, ta vẫn biết mà, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, lão già này cuối cùng cũng không sống uổng công… khụ khụ…”
“Tể tướng, chúng ta mau chóng về thôi, nếu hoàng thượng mà biết sẽ mắng chúng tiểu nhân đấy”.
“Rồi, rồi…”
Chốc lát sau, Lãnh Thiên Minh mặc áo giáp Hắc Long dẫn theo Hiên Vũ Ngọc Nhi lên đài chủ trì.
“Chư vị sứ thần, buổi lễ duyệt binh hôm nay đã kết thúc, phần tiếp theo là biểu diễn vũ đạo của các dân tộc trên đất Hoa Hạ ta, tin rằng các vị ở đây cũng không hứng thú.
Ở doanh trướng lớn phía sau đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, chúng ta cùng dùng bữa thôi”.
Y Lệ Sa Bạch nhìn Lãnh Thiên Minh mặc chiến giáp đầy nghiêm túc mà trong lòng trào lên cảm giác kích động khó hiểu, tới khi nhìn sang nữ tử xinh đẹp bên cạnh Lãnh Thiên Minh, thậm chí còn cảm thấy ghen tị.
Có lẽ đây mới là hạnh phúc mà một người phụ nữ nên nó, chứ không phải như mình, cố gắng đến bạt mạng, nhưng vẫn không thể đổi lại được sự tín nhiệm của mấy lão già trong quốc hội…
Khi đám đông tới đại trướng thì bên trong đã chuẩn bị sẵn tiệc tùng, các đại thần và sứ thần của mười hai quốc gia lục tục nhập tiệc, Lãnh Thiên Minh cũng dẫn Hiên Vũ Ngọc Nhi ngồi vào đế vị.
Lúc này đây, thái độ của sứ thần mười hai nước hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn như lúc đầu nữa, ai nấy đều trở nên cực kỳ “hòa nhãn thân thiện”.
Công tước Áo Nhĩ Lương của Pháp Lan Tây mỉm cười và lên