“Ha ha ha… Đúng là nực cười vô cùng, mười hai nước chúng ta ai có thể liên minh cùng Trung Nguyên, e rằng không đến lượt Đại Bất Liệt Điên của ông đâu.
Thân vương Tô Đan… chẳng lẽ ông quên mất mình đến đây để làm gì sao?”
Nhìn sứ thần các nước cắn xé nhau, Lãnh Thiên Minh xua xua tay.
Advertisement
“Chư vị, sở dĩ nước Hoa Hạ muốn tìm một đồng minh không phải vì muốn xâm lược, mà là hi vọng thông qua việc kết thành đồng minh, thực hiện mong ước phương Đông và phương Tây chung sống hòa bình, từ đó cùng nhau xây dựng một thế giới tốt đẹp.
Thế nên bên ta sẽ chọn quốc gia có thành ý nhất, ta rất mong mỏi có thể nhìn thấy thành ý của các nước…”
Công tước Áo Nhĩ Lương nói: “Hoàng đế Trung Nguyên vĩ đại, sau khi về nước, ta sẽ lập tức bẩm báo cùng quốc vương bệ hạ, chuẩn bị món quà hậu hĩnh nhất rồi tới đây thăm hỏi lần nữa.
Chúng ta mang trong mình thành ý tuyệt đối, vả lại thực lực của Pháp Tây Lan cũng không hề thua kém Đại Bất Liệt Điên”.
Đặng Ni Từ cũng không chịu yếu thế.
“Hoàng đế bệ hạ, lục quân của Đức Ý Chí chúng tôi tuy không dám tự xưng là vượt trên quý quốc, nhưng cũng đứng hạng nhất hạng hai ở phương Tây này.
Quan trọng hơn cả, Đức Ý Chí chúng tôi rất giữ chữ tín, nếu hai nước kết thành liên minh, chúng tôi sẽ giúp quý quốc nhận được lợi ích lớn nhất…”
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng, giọng điệu vô liêm sỉ của đám người này đúng là phẩm chất di truyền, chỉ cần ngươi đủ mạnh, cưỡi lên đầu họ cũng không thành vấn đề…
“Chư vị, chọn liên minh không phải chuyện nhỏ, chúng ta cần phải suy xét cẩn trọng…”
“Hoàng đế bệ hạ…”
Thân