Mọi người trong đại điện kinh hãi nhìn về phía A Dục Vương.
“A Dục Vương vĩ đại, ngài điên rồi sao, xin ngài đừng khăng khăng một mực như vậy nữa, thứ gọi là thần phật đó sẽ không quan tâm đến chúng ta đâu, người Phù Tang điên cuồng tàn sát bên ngoài, Phật tổ này ở đâu?”
Advertisement
A Dục Vương xua tay nói: “Không cần nói nữa, bất kể kết quả thế nào, đây đều là số mệnh của ta, là khảo nghiệm mà Phật tổ cho ta, ta không xuống địa ngục thì ai xuống đây...”
Quần chúng trong đại điện không thể tin nổi nhìn về phía A Dục Vương, vị vương giả đã từng khiến người ta nghe danh đã khiếp sợ này hôm nay lại xem nhẹ sống chết của chính mình, đúng lúc này vương hậu của vương triều Khổng Tước, Đế Sư La Xoa xông vào.
“A Du Già, ngài điên rồi sao? Lẽ nào tới bây giờ ngài vẫn chưa quên được người phụ nữ đó, ngài đang đẩy cả vương triều Khổng Tước vào biển lửa đấy”.
“Không, tất cả việc ta làm đều là vì cứu vớt thế nhân, cái chết không phải là kết thúc, chỉ có lòng biết ơn mới có thể phổ độ chúng sinh, lĩnh hội được chân lý của thế gian này”.
“Ngài...!ngài có biết ngài ra ngoài như vậy chính là đi vào chỗ chết không? Ngài thật sự cho rằng đám người Phù Tang này chỉ cần mỗi mạng của ngài thôi sao, dã tâm của chúng không bao giờ mãn nguyện đâu, thân là vương giả ngài phải có trách nhiệm với dân chúng của cả vương triều này, chứ không phải Phật tổ của ngài”.
“Các khanh không cần nói tiếp, ta phải tụng kinh cho