“Được…thả hết những người còn lại…”
Các bách tính cuối cùng được thả ra, A Dục Vương vô cùng bình tĩnh buông con dao xuống đất.
“Ngươi chính là A Dục Vương của vương triều Khổng Tước?”
Advertisement
“Đúng thế”.
“Tại sao ngươi dám một mình bước vào đây?”
“Ta hy vọng Phù Tang các người có thể buông bỏ đao kiếm, không tàn sát bừa bãi nữa”.
“À…ha ha ha, ngươi thực sự là A Dục Vương? Nghe nói người chết dưới tay ngươi không dưới trăm vạn, vậy mà dám ở đây nói ta buông bỏ đao kiếm? Ngươi mất trí rồi hả?”
“Nếu có thể trở lại, ta thà rằng không giết một ai, kiếp này ta tội nghiệt nặng nề, chỉ có thể tận lực bù đắp, hy vọng ngươi không dẫm vào vết xe đổ của ta”.
“Ha ha ha…nói thì dễ, ngươi giết vô số người, chiếm được thiên hạ, giờ lại muốn những kẻ cơm ăn không đủ no như chúng ta cùng ngươi tụng kinh niệm phật, ngươi mới chính là kẻ ích kỷ”.
“Ngươi nói đúng, ta thật sự không có tư cách lên mặt với các ngươi, ta chỉ hy vọng có thể dùng bản thân để đình chiến, đây không phải điều các ngươi yêu cầu ư?”
“Được thôi, vậy hãy ở đây tụng kinh niệm phật đi”.
Thổ Chân Danh Phá đi ra ngoài, hét lớn: “Truyền lệnh quân trong thành, trước giờ ngọ ngày mai, mở cổng đầu hàng, nêu không hãy chờ nhặt xác A Dục Vương đi…”
“Rõ…”
Vương thành Đức Lý, đại điện.
Tất cả mọi người đều bất lực nhìn về phía vương hậu.
“Vương hậu, chúng ta có nên mở cổng đầu hàng…A Dục Vương đang nằm trong tay bọn chúng”.
Đế Sư La Xoa gào lên: