“Vậy còn ngài…thì sao?”
“Ta tự có chốn trở về, a di đà phật…”
Nghe thấy mệnh lệnh của A Dục Vương, Thổ Chân Danh Phá tái mặt.
Advertisement
“Ngươi chán sống rồi à?”
“Ta sớm đã chết, sót lại chỉ là cái xác, nào có sống chết”.
“Mẹ kiếp…ngươi điên rồi, ta nói lần nữa, hạ lệnh mở cổng thành, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”.
“Phật viết: Nhược dĩ sinh, nhược kim sinh, nhược đương sinh, chấp trứ như uyên, khổ hải vô bờ, hồi đầu thị ngạn…”
“Con mẹ ngươi…”
Thổ Chân Danh Phá đánh mạnh vào mặt A Dục Vương, tia máu rỉ ra, nhưng A Dục Vương vẫn vô cảm niệm kinh.
Một binh sĩ tiến lên.
“Tướng quân, đại quân cứu viện phương bắc Ấn Độ đã đến rất gần, chúng ta buộc phải nhanh chóng quyết định, đánh hay lùi?”
Thổ Chân Danh Phá nổi điên: “Đem tất cả hỏa pháo ra đây, trận chiến này tốn mất bao hỏa pháo, sao có thể tay không trở về, giờ A Dục Vương nằm trong tay chúng ta, không cần sợ chúng, nói với binh sĩ trên thành, mở cổng thành trong vòng hai tiếng nữa, nếu không, ta sẽ đích thân ném tên A Dục Vương này vào lò hỏa”.
Vô số bách tính và binh sĩ trong thành nhìn về hướng này, chỉ thấy A Dục Vương bình thản như không, bên cạnh là đám lửa cháy dữ dội, các bách tính hô hào đòi mở cổng thành, đến binh sĩ cũng bắt đầu dao động.
Cuối cùng, trong vô vàn tiếng la hét, cổng thành từ từ mở ra, đúng giây phút đó, A Dục Vương đột nhiên quay người lao mình biển lửa, người Phù Tang xung quanh căn bản không kịp phản ứng, chỉ thấy A Dục Vương ngồi niết bàn trong đống lửa, không hề phát ra bất kì tiếng kêu la nào…
“Khốn kiếp, mau dập lửa…”
Thổ Chân Danh Phá không tin vào mắt mình, muốn kéo A Dục Vương