Vết sẹo trên má trái của người đàn ông bị nước mưa gột rửa, nhìn trông càng gớm ghiếc hơn.
Anh ta nhổ nước bọt xuống đất, sau đó chỉ tay vào mũi Lâm Cẩn: "Đồ đê tiện, dám lừa ông đây hả!"
Lâm Cẩn lùi về sau một bước theo bản năng, nhíu mày hỏi: "Lừa anh? Tôi lừa anh cái gì?"
"Vẫn còn giả vờ giả vịt, đêm hôm đó cô đã cứu tên lưu manh đó." Gã mặt sẹo nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Tên lưu manh nào, tôi không biết! Nếu anh có chuyện gì thì có thể nói với Hứa Tam Gia.
Từ trước đến nay hiệu thuốc của chúng tôi luôn thanh toán đầy đủ tiền phí bảo kê."
Lâm Cẩn ngửa mặt lên nhìn gã mặt sẹo với vẻ mặt đầy bình tĩnh, nói xong liền tiến lên phía trước.
Gã mặt sẹo tức giận, đưa tay ra đẩy cô: "Tối hôm đó cô ở hiệu thuốc, chứ không phải Hứa Tam Gia.
Tôi đi tìm ông ta hỏi thì được gì? Tôi tìm cô! Đồ đê tiện, dám lừa ông đây hả."
Nghe gã mặt sẹo nhai đi nhai lại một câu, Lâm Cẩn cười thành tiếng, lúm đồng tiền hiện ra càng rõ rệt, khóe miệng nhếch cao lên tạo thành một nụ cười coi thường.
Gã mặt sẹo vô cùng tức giận, đôi mắt như hiện lên hình viên đạn, anh ta giơ tay lên định tát cô một cái.
Nhưng cái tát của anh ta không rơi xuống, đột nhiên bị một người tóm lấy tay và giơ lên không trung.
Lâm Cẩn ngạc nhiên nhìn, hóa ra là người đàn ông tối hôm đó, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu xám đen mà cô mua.
Bởi vì chạy quá nhanh nên lồng ngực của Lục Dữ phập phồng lên xuống kịch liệt, chiếc áo sơ mi ướt sũng làm lộ rõ cơ ngực gợi cảm và rắn chắc của anh.
Anh cầm tay phải của gã mặt sẹo và dùng sức ném sang một bên.
Gã mặt sẹo loạng choạng ngã về phía sau.
Mặc dù gã mặt sẹo tức giận, nhưng vẫn lén lút liếc mắt nhìn xung quanh, thấy chỉ có một mình Lục Dữ, lòng tự tin đã được khôi phục lại một ít.
Nhưng anh ta vẫn có cảm giác hơi sợ Lục Dữ, bởi vì thằng nhóc này ra tay đánh người rất mạnh, có thể trực tiếp đánh mất nửa cái mạng của một người sống sờ sờ.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình Lục Dữ, có câu hai tay khó đánh bại bốn tay, đương nhiên có thù báo thù, có oán báo oán.
"Giỏi lắm.
Vậy mà còn nói không lừa tôi.
Hai người đúng là một đứa lưu manh một đứa gái điếm.
Hôm nay ông đây sẽ cho hai người xuống lòng đất để làm một đôi vợ chồng ma."
Gã mặt sẹo vẫy tay, mấy tên lưu manh phía sau bước tới ngăn chặn hai người.
"Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, để cô ấy đi đi."
Mưa càng lúc càng lớn, nhưng giọng nói của Lục Dữ vẫn rất rõ ràng và mạnh mẽ trong màn mưa mờ mịt.
Anh để Lâm Cẩn đứng sau lưng mình, đôi mắt đen lạnh lùng trừng mắt nhìn gã mặt sẹo.
Thật ra Lâm Cẩn