[Ngày 25 tháng 8 năm 2006? Thời tiết? Trong xanh
Sáng sớm, tiếng còi xe ô tô ở dưới lầu vang bíp bíp, ồn ào làm tôi không ngủ được, tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, một chiếc xe tải to của công ty chuyển nhà dừng trước cửa toà nhà, chắc là người chuyển tới căn nhà ở tầng 1 vẫn luôn bỏ trống.
Tôi rất bực, cực kỳ bực, kéo rèm cửa soạt một tiếng để biểu thị sự kháng nghị của mình, nhưng không có hiệu quả gì.
Buổi trưa ăn cơm mẹ tôi phát huy trọn vẹn kỹ năng tám chuyện của mình, tôi cũng từ đó mới biết người mới chuyển đến ở tầng dưới là một cậu con trai bằng tuổi tôi.
Vốn nghĩ rằng rất tốt, cuối tuần có thể hẹn đi chơi bóng rổ cùng nhau, nói không chừng còn thành một đội, không ngờ câu tiếp theo của mẹ là
"Nghe nói thành tích của con người ta rất tốt, lúc nào cũng đứng đầu, đạt được không ít giải thưởng, con nói xem sao người ta xuất sắc vậy chứ!" Nói xong còn nhìn tôi một cái rất kỳ quái.
Từ giây phút này, tôi đơn phương tuyên bố, giải tán đội bóng.
]
Thiếu niên ngồi trước bàn ngáp một cái, đóng quyển nhật kí cất vào trong tủ khoá lại, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng dụi dụi đôi mắt sắp không mở ra được, đá rơi dép lê trên chân, nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ say.
"Mạnh Nam Kha"
"A"
Thiếu niên trên giường lập tức bị đánh thức, áo phông ngắn tay rộng thùng thình để lộ nửa vai, tóc bù xù giống như ổ quạ.
"Đã mấy giờ rồi mà con còn ngủ"
Mạnh Nam Kha buồn ngủ híp mắt nhìn người phụ nữ cầm cây lau nhà đứng ở cửa phòng cậu, trong lòng mặc niệm ba giây cho ba mình, sau đó liền bị đánh một gậy, lập tức tỉnh táo.
"Ai u, mẹ mẹ mẹ, đau đau đau.
"
Mạnh Nam Kha chạy quanh giường.
"Con còn biết đau à, mặt trời lên đến đít rồi kìa, sáng sớm mẹ đi chợ đã thấy Tiểu Mộ dưới tầng đang tập thể dục, con thì hay rồi.
"
Mẹ Mạnh nói đến đây lại hung hăng đập vài cái lên giường: "Ngủ ngủ, mẹ cho con ngủ này.
"
"Ai ai mẹ, con dậy rồi, dậy rồi.
"
Mạnh Nam Kha ở trong lòng âm thầm chửi Tiểu Mộ gì đó một vạn lần, buổi sáng tốt đẹp không