Mộ Lương Hoán nhìn bóng lưng biến mất trong tầm mắt mình cảm thấy có chút mơ hồ.
Hình như mình cảm nhận được cậu ấy không tự nhiên, nhưng cậu ấy vì sao không tự nhiên?
Nhưng không thể không thừa nhận gáy của học sinh cấp 2 vừa rồi rất đáng yêu, làm anh nhớ đến "Pudding" ở nhà bà nội, cũng xù xù lông như vậy.
Mà tên ngốc nào đó nhanh chóng trốn khỏi hiện trường vẫn chưa biết mình đã bị coi là học sinh cấp 2, hơn nữa gáy còn bị đem ra so sánh.
"Thạch, thạch, thạch.
"
Mạnh Nam Kha chạy tới quầy đồ ăn vặt, nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy mắt cũng mở to gấp đôi, miệng không quên lẩm bẩm món thạch cậu luôn nhớ đến.
Tìm một vòng, Mạnh Nam Kha nán lại quầy đồ ăn vặt hơn nửa tiếng vẫn không tìm được thạch có chút sốt ruột: "Đầu năm nay đến cả thạch siêu thị cũng không bán sao?"
"Này, em trai nhỏ.
"
Lại là giọng nói tương tự vang lên bên tai Mạnh Nam Kha, Mạnh Nam Kha cảm giác hormone của mình sắp bị người ở sau lưng hút đi rồi.
"Cậu! cậu mới là! "
Ba chữ "em trai nhỏ" còn chưa ra khỏi miệng, cậu xoay người một cái liền bị nhét cả một túi thạch to vào trong lòng.
Ba chữ "em trai nhỏ" cứ như vậy bị nuốt về, cũng không còn kích động muốn trả đũa nữa, mắt cậu sáng rực hét lên: "Thạch.
"
"Thấy cậu tìm cả nửa ngày, ngốc.
"
Mộ Lương Hoán từ đáy lòng cảm thấy cậu hơi ngốc, học sinh cấp 2 bây giờ học đến ngốc rồi sao?
Vừa rồi anh đứng ở bên cạnh nhìn cậu nhảy lên nhảy xuống tìm cả nửa ngày, thật là ngốc.
"Ấy, sao cậu có thể như vậy, cậu mới ngốc, cậu mới ngốc, cả nhà cậu đều ngốc.
"
Mạnh Nam Kha lui về sau hai bước, khí thế giống như nếu muốn đánh thì tôi tiếp, trong lòng lại ôm chặt túi thạch kia, giống như sợ sơ hở một giây thôi sẽ bị cướp đi.
"Trẻ con.
"
Mộ Lương Hoán lướt qua cậu, nhưng lúc đi qua lại cầm lòng không đậu giơ tay vỗ vỗ đầu Mạnh Nam Kha, xúc cảm vậy mà không tồi, càng giống "Pudding" rồi.
Não