Giang Lệ đã đặt vé máy bay vào giữa tháng tư trước thời hạn.
Vốn dĩ bà xin nghỉ phép để trở về Trung Quốc là vì sợ Nghiêm Tùng sẽ mặt dày đến làm phiền Giang Hoài...!Thật ra, Nghiêm Tùng cũng đã đến.
Theo quy định của cơ quan an ninh công cộng, Nghiêm Tùng sẽ bị giam giữ trong mười ngày sau khi xuất viện, nhờ có cha vợ nên Nghiêm Tùng không bị giam giữ mà được yêu cầu không ra khỏi nhà.
Nếu như Nghiêm Tùng không đến nhà gây rối, Giang Lệ sẽ không biết rằng Nghiêm Tùng đã bị đuổi việc, không còn lại đồng nào.
Đến tận bây giờ, bà vẫn không hiểu bằng cách nào mà cha vợ của Nghiêm Tùng lại bất ngờ nhìn thấy bộ mặt phản diện của ông ta và hạ quyết tâm đuổi căn bệnh ung thư Nghiêm Tùng ra khỏi nhà.
Nhưng những điều đó không liên quan gì đến bà.
Cũng không liên quan gì đến Giang Hoài.
Nghiêm Tùng chẳng qua chỉ là một con giòi thối rữa, bà và Giang Hoài sẽ có một cuộc sống mới.
Nói cách khác, một cuộc sống mới đã bắt đầu từ nhiều năm trước.
Con trai bà hiểu rõ điều này hơn cả bà.
Nhưng hiện tại, bà và Giang Hoài vẫn chưa đạt được thỏa thuận về việc bà có nên từ chức và trở về Trung Quốc để chuyên tâm chăm sóc cho Giang Hoài thi vào đại học hay không.
Bà cảm thấy rất cần thiết nhưng Giang Hoài lại cho rằng không cần.
Hỏi A Tài, cô bé chỉ là một cọng cỏ nhỏ ven tường, ai nói cũng có lý.
Mãi cho đến cuối tháng ba, vào kỳ thi hàng tháng của lớp 11, điểm của Giang Hoài xuống thấp...!Giang Lệ sử dụng quyền phủ quyết của cha mẹ, bác bỏ thẳng thừng ý kiến không cần thiết của Giang Hoài.
Vào tháng ba, chim oanh hót líu lo, cây cỏ mọc xanh mơn mởn, mộ tổ tiên bốc khói, Giang Hoài đã đạt kết quả rất tốt, cậu đã đạt thứ hạng và tổng điểm tốt nhất kể từ khi vào trung học.
Tổng điểm là 544 và xếp loại là 634.
Hơn nữa, điểm của Giang Hoài không phải vì đề thi tháng đơn giản, ngược lại, những ngày trước khi kết thúc kỳ thi tháng, mạng Internet trong khuôn viên trường tràn ngập tiếng than và kêu gào vì đói rét.
Nhưng Giang Hoài biết rằng đây không phải là trình độ thực sự của cậu.
Trình độ thực sự của cậu vẫn thấp hơn mức này từ 30 đến 40 điểm...!Nhưng không ngờ đề thi nằm toàn bộ trong những gì mà cậu biết.
Chỉ nói về môn tiếng Trung, Giang Hoài thường không ôn tập, trước hôm thi hai ngày thì ôn không kịp nên cậu chỉ học tủ hai bài thơ của Trung Quốc.
Hôm sau cậu đến phòng thi, điền vào chỗ trống ba câu hỏi, trúng tủ toàn bộ.
Sau khi Giang Hoài nói cho Vệ Hoà Bình nghe, Vệ Hoà Bình tức giận giậm chân tại chỗ, hận đã không ôn tập chung với Giang Hoài.
Giang Hoài nói thật với chủ tịch Giang điểm số của cậu trong bài kiểm tra hoàn toàn là một thành tích phi thường, nhưng chủ tịch Giang tin rằng điều này là do con trai bà quá khiêm tốn và nhận thấy rằng con trai bà có tiềm năng rất lớn, chuyện thi vào trường đại học T không phải không có khả năng.
Chủ tịch Giang đã mua một cuốn sách tham khảo điểm xét tuyển năm ngoái của nhiều trường cao đẳng và đại học trong nước từ các phụ huynh khác, sau khi đọc qua một lượt, nhẹ nhàng nói: “Chờ con học đến năm cuối cấp, mẹ sẽ từ chức để về chăm sóc cho con thi vào đại học… Đến lúc đó con lấy được tấm bằng quản trị kinh doanh của trường đại học T, chẳng phải sẽ đáng giá hơn công việc hiện giờ của mẹ sao?”
Trường đại học T chuyên ngành quản trị kinh doanh, không đề cập đến điểm số, cũng đã nằm trong mười trường có thứ hạng cao của thành phố trực thuộc trung ương.
Giang Hoài: “…”
Hình như mẹ của cậu đã quên cậu chỉ thi được 540 điểm chứ không phải là 740 điểm.
Giang Hoài còn muốn cứu chính mình: “Mẹ, con chỉ có hơn 500 điểm, vẫn còn kém xa…”
Giang Lệ liếc cậu: “Không phải còn hơn một năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học à? Năm ngoái con chỉ đạt hơn 300 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, năm nay là 500, sang năm sẽ là 700.
Hơn nữa, sao con biết mình không thể phát huy hơn người thường vào cuộc thi đại học sang năm hả?”
Giang Hoài: “…”
Kỳ thi năm ngoái là 300, kỳ thi năm nay là 500, và kỳ thi năm sau là 700...!Có thể tính điểm như thế này được không?
Cuộc đấu tranh và tự cứu của Giang Hoài đã kết thúc trong thất bại, chủ tịch Giang vẫn quyết định đợi bà quay về công ty, xử lý xong việc bàn giao thì sẽ trở về Trung Quốc trước tháng tám vào kỳ nghỉ hè này.
Máy bay của chủ tịch Giang bay vào thứ bảy.
Giang Hoài kéo A Tài đi tiễn mẹ, ngoài hai người họ, Bạc Tiệm cũng đến đây một cách khó hiểu.
Bạc Tiệm không biết khi nào và bằng cách nào, đã kết bạn wechat với mẹ của Giang Hoài.
Cho nên Giang Hoài nhìn thấy mẹ đánh giá Bạc Tiệm, ngay từ đầu đã nghe nói cậu là Alpha nên ngại nói chuyện, trong lòng có khúc mắc, sau đó thỉnh thoảng nhắc tới cậu: “Bạc Tiệm là một đứa trẻ ngoan, điềm đạm và lễ phép.
Giang Hoài, con nên nhường nhịn người ta nhiều hơn.”
Gần đây, Giang Hoài tan học sớm, bị lão Lâm bắt bí khi chưa làm xong bài tập...!Vừa nói mình không thể thi đậu vào trường đại học T, Giang Lệ cũng không từ chức về nước, người mẹ ruột này chỉ tiếc sắt không rèn được thép.
“Tại sao con không học hỏi được gì từ Bạc Tiệm thế nhỉ? Đến lúc đó, Bạc Tiệm thi đậu đại học, hơn 700 điểm, vào đại học T, không biết con đang ở xó xỉnh nào nữa kìa, con còn không biết xấu hổ với người ta à?”
Giang Hoài: “…”
Cậu muốn nện cho con chó Bạc Tiệm kia một búa.
Mối quan hệ mẹ con đổ vỡ chỉ vì Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm còn hỏi han mẹ rất nhiều chuyện vụn vặt mà hồi nhỏ cậu không nhớ, đến nỗi bây giờ khi Bạc Tiệm đến nhà “rẻ rúng”, sống lưng cậu đã ớn lạnh.
Ra sân bay, Giang Hoài bị sai đi mua nước uống, khi quay lại đã thấy Bạc Tiệm và mẹ đang trò chuyện vui vẻ.
Mẹ cậu đang say sưa nói, Bạc Tiệm đang chăm chú lắng nghe.
Không biết chủ tịch Giang nói gì mà vui mừng khôn xiết, lấy khăn giấy lau nước mắt vì cười, Bạc Tiệm dường như đang nghiêm túc lắng nghe và đang cười, không khí hoà hợp đến nỗi nhìn họ mới đúng là hai mẹ con.
Giang Hoài mất hứng, mang đồ uống quay lại.
“Còn tám nữa à?” Cậu nói: “Mẹ, sắp trễ máy bay rồi kìa!”
“Nói bậy, còn hơn một tiếng nữa, sao trễ được?” Giang Lệ cười nói: “Sao chỉ mua ba ly thôi vậy, của con đâu?”
Giang Hoài không thay đổi sắc mặt: “Con không thích uống nước ngọt!”
Giang Lệ cẩn thận nhìn Giang Hoài trên xuống dưới, chỉnh lại cổ áo cho cậu, đồng thời kéo dây áo cho cân xứng: “Dạo này thời tiết bắt đầu lạnh dần rồi, chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh...” Bà cười cười: “Ở trường đừng căng thẳng quá, mẹ nói đùa con thôi, cần kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi, chỉ cần cố gắng hết sức là được… Mẹ nhất định sẽ về trước tháng tám, con và Tinh Tinh ở nhà trong ba tháng này nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
Giang Hoài cúi đầu: “Dạ.”
Sau khi Giang Lệ dặn dò Giang Hoài, bà lại dặn dò Tinh Tinh.
A Tài cầm trà sữa và hút, Giang Lệ nói một câu, cô bé lại gật đầu một câu.
Khi Giang Lệ bước vào kiểm tra an ninh, cậu và A Tài không đi theo.
Giang Lệ thu dọn xong quần áo, cười nói: “Vậy mẹ đi vào trước đây, các con về nhà đi.”
Từ ban nãy, Giang Hoài đã không lên tiếng.
Cậu im lặng.
Mãi đến khi Giang Lệ chuẩn bị rời đi, cậu đột nhiên thấp giọng gọi “Mẹ” rồi ôm chặt lấy Giang Lệ.
Cậu đã cao hơn Giang Lệ hơn một cái đầu, cậu ôm lấy mẹ, nới lỏng vòng tay, giọng nói không lớn lắm: “Sớm tìm một đối tượng đi.”
Kể từ khi ly hôn với Nghiêm Tùng, Giang Lệ vẫn sống độc thân.
Cậu liếc nhìn A Tài: “Thật ra con và Tinh Tinh… đều mong mẹ sớm sẽ tái hôn.”
Giang Lệ sửng sốt một hồi, sau đó cười xoa đầu Giang Hoài: “Còn lo cho mẹ nữa à… mấy chuyện này phải xem duyên phận, không thể cưỡng cầu, con không cần lo đâu.”
Giang Hoài buồn bã dạ.
Giang Lệ rời đi.
A Tài buồn bã trông thấy.
Giang Hoài đứng một hồi, cầm mũ của A Tài lên sờ sờ, nheo mắt nhìn chủ tịch Bạc không mấy thân thiện: “Vừa rồi anh nói chuyện gì với mẹ em vậy? Vui quá ha! Nói nghe xem cho em vui cùng với.”
Bạc Tiệm còn giống con trai của Giang Lệ hơn là cậu.
Bạc Tiệm liếc Giang Hoài: “Chắc chứ?”
Giang Hoài: “Nói.”
Bạc Tiệm: “Mẹ em nói trước khi em được ba tuổi không thích mặc quần, mỗi ngày em thích chạy trên đường với cặp mông trần, khiến những cô gái nhỏ khác sợ đến phát khóc.”
Giang Hoài: “…”
Hết đợt thi này đến đợt thi khác.
Kỳ thi hàng tháng đã kết thúc, cuối tháng tư sẽ có kỳ thi giữa kỳ.
Giang Hoài hơi mừng, cũng hơi tiếc nuối khi chủ tịch Giang trở về công ty trước kỳ thi giữa kỳ.
Bởi vì nếu lần trước cuộc thi hàng tháng là sau đêm mưa căn nhà tranh càng dột nát, rách lại thêm rách, kém xa tiêu chuẩn trung bình.
Chắc vận may của con người có hạn, lần trước đã dùng hết rồi.
Một phần của nó liên quan đến khả năng ghi nhớ của Giang Hoài, về cơ bản, những gì cậu học lại không ra, lại ra những gì cậu không học.
Đề thi ra đúng phần Giang Hoài mù tịt, chẳng liên quan gì đến những phần Giang Hoài ôn tập ở kỳ thi giữa kỳ cả.
Đề thi có yêu cầu không cao, chỉ cần thi đậu từng môn là được, nếu trượt sẽ phải thi lại vào năm sau cho đến khi trúng tuyển.
Tỷ lệ đậu trung bình của mỗi môn trong kỳ thi lần hai năm ngoái là 99,9%, tức là cả khoa chỉ có hơn chục người không đậu mỗi môn.
Nhưng trùng hợp là Giang Hoài là kẻ bất tài, chính là một trong mười mấy người đó.
Năm đầu tiên trung học, không môn nào trong ba môn chính trị, lịch sử và địa lý của Giang Hoài đạt ba mươi điểm.
Hơn nữa chính trị và địa lý rất tệ.
Nhưng chính trị và địa lý của Giang Hoài khá tệ, không phải do ngày nào lên cấp ba cũng ngủ trong lớp nên mới tệ...!Hai môn này cậu đã tệ lâu rồi, tệ từ khi còn ở trường trung học cơ sở rồi.
Ví dụ như chính trị, sách giáo khoa chính trị là một cuốn sách trong đó mỗi từ dùng là từ thông dụng trong đời sống hàng ngày, nhưng khi xếp thành câu thì nghe không giống như lời của người hay nói.
Giữa các chuyên gia biên soạn sách giáo khoa chính trị, Giang Hoài cảm thấy một người trong số họ hẳn không phải là người.
Vì vậy, giống như bị cô lập và không hiểu ngôn ngữ của nhau.
Nhưng Giang Hoài không giỏi môn địa lý, cho nên không thể đổ lỗi cho các chuyên gia biên soạn sách giáo khoa, bởi vì bản thân cậu cũng không có hứng thú với môn này.
Năm đầu tiên trung học, Giang Hoài về cơ bản chưa bao giờ học một tiết địa lý nào trong trạng thái tỉnh táo.
Cuối năm lớp 10 có chọn các môn, Giang Hoài chọn khoa học tự nhiên không phải vì cậu giỏi khoa học, mà vì cậu có thể lấy ba mươi điểm môn vật lý, nhưng chỉ có thể lấy mười lăm điểm môn địa lý.
Bây giờ còn cách nửa năm rồi mà bảo cậu đi thi môn địa lý, nhưng vẫn đậu, quả là viển vông.
Trừ khi làm bừa hoặc nhờ ai đó giúp đỡ.
Tuy nhiên, khi kẻ mạnh gặp phải khó khăn gian khổ, thì điểm mấu chốt cơ bản của kẻ mạnh là phải tự giải quyết một mình.
Giang Hoài làm kẻ mạnh được bốn ngày, đến ngày thứ năm thì tạm thời từ bỏ điểm mấu chốt...!Sách giáo khoa chính trị, lịch sử, địa lý quá thôi miên, ôn tập cả đêm mà cậu đã ngủ thiếp đi mấy lần, ai mà tỉnh táo cho được chứ?
Buổi học cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ sáu, Bạc Tiệm vừa từ bên ngoài trở về, bàn trước đã ném tới một viên giấy nhỏ.
Cậu hơi nhướng mày nhìn Giang Hoài.
Vẫn chưa tan học, bàn trước giả vờ đang chăm chú nghe giảng.
Bạc Tiệm cố nén cười, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.
Cậu từ từ mở ra và miết thẳng mảnh giấy nhỏ của Giang Hoài.
Vẫn là nét chữ cẩu thả của Giang Hoài:
“Tối nay rảnh không?”
Triệu Thiên Thanh không có ở đó, vì vậy Bạc Tiệm cũng không truyền tờ giấy nữa, vuốt ve mảnh giấy của Giang Hoài, hơi ấn về phía trước, trầm giọng nói: “Tìm anh có việc à?”
Hơi thở của Bạc Tiệm cào vào tai Giang Hoài, cậu ngả ra trước để tránh, dù sao trong lớp học của lão Lâm cũng phải nể mặt, không được thì thầm với nhau quá rõ ràng, nhưng nếu ngả tới trước quá thì cậu nói nhỏ, Bạc Tiệm sẽ không nghe được.
Giang Hoài chỉ có thể ngả người về phía sau, cố nén giọng: “Muốn gọi video với anh.”
Bạc Tiệm cũng bận, cậu không muốn chiếm thời gian của Bạc Tiệm.
Bình thường vẫn gọi video, cả hai đều làm việc riêng của mình, khi chuẩn bị ngủ, Bạc Tiệm gọi một tiếng là được.
“Sao hả?” Bạc Tiệm khẽ cười, thở ra càng ngày càng rõ: “Muốn gọi video với anh làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Giang Hoài chủ động gọi video với cậu.
Giang Hoài khác với Bạc Tiệm, nếu không có chuyện gì thì sẽ không gọi video.
Bạc Tiệm nghĩ rằng...!họ đã không làm những điều đó trên video.
Chỉ gọi điện nghe giọng thôi.
Giang Hoài rất hợp tác với Bạc Tiệm trong những vấn đề này, cũng rất cởi mở, ngoại trừ một số lời nói, cậu buộc Giang Hoài phải nói ra, những chuyện khác họ đều rất hòa hợp với nhau.
Giang Hoài nói nhỏ: “Em muốn anh giám sát việc học của em.”
Bạc Tiệm hơi giật mình: “...?”
Giang Hoài quay đầu lại: “Tuần sau thi rồi, địa lý và chính trị quá tệ, sợ sẽ không qua được...!Lúc nào ôn tập em cũng ngủ gật, em và anh gọi video, anh cứ làm việc của anh, nhưng khi nào thấy em ngủ thì gọi em một tiếng được không?”
Bạc Tiệm: “…”
Giang Hoài đợi chủ tịch Bạc trả lời, cậu tự nghĩ rằng mình đã chủ động nhờ Bạc