Thứ năm và thứ sáu là hai ngày diễn ra cuộc thi năng lực cấp quốc gia.
Bài thì biết làm đấy, nhưng tâm trạng của Giang Hoài cực kỳ tồi tệ, bởi vì môn thi là địa lý.
Bạc Tiệm gần như ép cậu học thuộc lòng hết tất cả tri thức về địa lý có trong đề cương của cuộc thi năng lực cấp quốc gia, không sót một chữ.
Giờ cứ nhắm mắt lại là trong đầu toàn bản đồ thế giới, các câu hỏi trong đề thi năng lực cấp quốc gia năm nay như là hiện tượng sông băng tan chảy ở châu Nam Cực, vấn đề bảo vệ môi trường… lúc làm xong bài, Giang Hoài cảm thấy cả người mình cũng rét run cầm cập theo luôn.
Bạc Tiệm vô thức cắn ngón trỏ, nhìn cậu: “Tuyết của em ở châu Nam Cực đã chảy đến châu Đại Dương rồi.”
Xương tay của Giang Hoài run rẩy, giơ tay vắt trán, hàng lông mi khẽ rung rung: “Câm miệng.”
Sau cuộc thi năng lực cấp quốc gia, Giang Hoài sập nguồn cả một ngày cuối tuần mới tỉnh lại nổi.
Lớp 11 vẫn còn học thể dục, nhưng trong học kỳ sau không học bài mới, không có buổi kiểm tra nào, cũng không có người quản lớp, tất cả chỉ cần tập trung khởi động làm nóng cơ thể, chạy vài vòng quanh sân trường xong là có thể hoạt động tự do.
Dạo này Giang Hoài bắt đầu có thói quen tìm Triệu Thiên Thanh chơi bóng.
Mà cũng không phải cậu chủ động tìm Triệu Thiên Thanh, là Triệu Thiên Thanh chủ động rủ cậu chơi cùng.
Triệu Thiên Thanh thấy tố chất cơ thể của Giang Hoài cũng được xem là hạc trong bầy gà giữa nhóm Alpha, vừa có sức dẻo lại có sức bật, ngay cả mấy học sinh thuộc đội bóng rổ của trường cũng không có bao nhiêu người sánh được với cậu… vấn đề duy nhất là chiều cao của cậu chỉ vừa chạm mốc một mét tám, nhưng điều này cũng không ngăn được lòng nhiệt tình muốn luyện bóng và giao lưu tình cảm với Giang Hoài của cậu ta.
Giang Hoài thấy không có gì to tát cả.
Thật ra cậu cũng chẳng thích thú với bóng rổ mấy, hay nói đúng hơn là ngoại trừ mấy môn thể thao mạo hiểm đem lại cảm giác cực mạnh thì không có gì đủ để hấp dẫn cậu cả.
Hơn nữa cậu cũng từng cùng Tần Dư Hạc chơi bóng được mấy năm rồi.
Nhưng lần nọ, trong tiết thể dục nào đó, sau khi Giang Hoài chơi bóng xong, thấy Bạc Tiệm không chạy tới tìm, cũng chẳng thèm kêu cậu tiếng nào, chỉ ngồi lặng trên ghế dài ngoài sân thể dục nhìn cậu chơi bóng… từ đấy về sau, tần suất Giang Hoài chơi bóng trong tiết thể dục cũng cao hơn nhiều.
Thỉnh thoảng Bạc Tiệm sẽ đến xem khoảng vài phút, đôi lúc lại mười mấy phút, có khi còn ngồi coi hơn nửa tiết học.
Cậu không gọi Giang Hoài, chỉ lẳng lặng đứng ngoài sân quan sát.
Chờ Giang Hoài rời khỏi sân bóng, cậu sẽ đưa chai nước cho Giang Hoài.
Giang Hoài không hỏi, cũng chẳng nói gì, nếu Bạc Tiệm muốn xem, vậy cậu sẽ chơi.
Trước kia, Giang Hoài lúc nào cũng tỏ ra khinh thường những người tối ngày bù đầu bù cổ ép buộc bản thân làm những chuyện mình không thích chỉ để có thể trở nên “xuất sắc hơn”, tận đến khi cậu quen biết Bạc Tiệm…
Cậu cũng vẫn xem thường.
Cho dù cậu có cắm đầu làm bài suốt hai mươi ba tiếng rưỡi, học đến nỗi dầu hết đèn tắt, trên bàn khắc đầy chữ “sớm” thì cậu cũng không thể biến bản thân trở thành con người như Bạc Tiệm được cả.
Nhưng nếu Bạc Tiệm có chuyện gì muốn làm mà không làm được…
Cậu sẽ giúp Bạc Tiệm làm.
Cây ngô đồng xòe tán lá rộng lớn, giờ đã tầm giữa tháng năm, vài chú ve sầu đầu mùa uể oải ríu rít lúc có lúc không.
Mới đầu hè nhưng đám học sinh sợ lạnh vẫn tiếp tục mặc bộ đồ dài tay, còn đám con trai đang chơi trên sân bóng hầu hết đều đã đổi sang áo ngắn tay, có người còn mặc cả quần đùi.
Giang Hoài chính là một trong những học sinh đổi sang đồng phục mùa hè sớm nhất.
Chỉ còn mười phút nữa là hết tiết thể dục, Giang Hoài vội vàng kết thúc trận bóng trước.
Quả bóng rổ đập xuống nền xi-măng, phát ra âm thanh “bộp bộp” phía sau lưng cậu.
Nhiệt độ không khí trong tiết thể dục hôm nay ít nhất cũng phải tầm hai mươi độ, nên sau khi chơi bóng hơn nửa tiết học, phần lưng áo sơ mi của Giang Hoài cũng không thể tránh khỏi cảnh ướt nhẹp mồ hôi.
Ngoài sân thể dục, một ống nước lớn được kéo ra bên ngoài, sau đó cong lên trên tạo thành vòi nước.
Bạc Tiệm ngồi ở cái ghế dài cạnh vòi nước, nghiêng đầu nhìn cậu.
Giang Hoài đưa mắt nhìn lướt qua Bạc Tiệm, sau đó khom lưng, mở vòi nước… “Ào…” dòng nước róc rách tuôn từ vòi ra, rơi xuống đất, rồi bắn lên giày, ống quần của Giang Hoài, cũng như ống quần của Bạc Tiệm.
Cậu rửa sạch tay, nói: “Không ra chơi chút sao?”
Bạc Tiệm khẽ rụt chân về: “Không chơi.”
Giang Hoài muốn áp bàn tay đẫm nước lên mặt chủ tịch Bạc, nhưng phía sau cậu là sân thể dục, đám Triệu Thiên Thanh vẫn còn ở đó chơi bóng… thế là cậu chỉ có thể chơi xấu bằng cách vẫy nước về phía mặt Bạc Tiệm: “Sao không chơi?”
Bạc Tiệm híp mắt, tóm lấy bàn tay ướt nhẹp của Giang Hoài: “Giữ hình tượng.”
Giang Hoài nhướng mày: “Anh mà cũng có hình tượng hả? Hình tượng gì cơ?”
Ngón cái Bạc Tiệm khẽ lướt nhẹ trên lòng bàn tay Giang Hoài, gãi gãi cậu mấy cái, miệng nhẹ nhàng trả lời: “Hình tượng mong manh dễ vỡ, gió thổi là bay, cần bạn trai yêu thương chiều chuộng.”
Giang Hoài: "...?”
Cậu giãy tay chủ tịch Bạc ra: “Cút.”
Bạc Tiệm bật cười khanh khách, giúp Giang Hoài cài lại một trong hai cái cúc phía trên cổ Giang Hoài, nói: “Lát anh phải đi tập luyện, hết tiết thể dục em cứ về lại phòng học trước đi, đừng chờ anh.”
Giang Hoài cúi đầu nhìn bàn tay thon dài hiện rõ từng khớp xương đều đặn của Bạc Tiệm, thuận miệng hỏi: “Tập luyện cái gì?”
Sắp tới trường có tổ chức buổi diễn văn nghệ nào hả?
“Lễ tốt nghiệp của lớp mười hai.” Bạc Tiệm đáp.
Giang Hoài ngây ngẩn, ngẩng đầu hỏi lại: “Lễ tốt nghiệp cấp ba ư?”
“Chứ còn gì nữa.” Bạc Tiệm mỉm cười, nói tiếp: “Còn nửa tháng nữa là tới kỳ thi đại học rồi còn gì.”
Giang Hoài bỗng nhớ tới câu nói mà lão Lâm thường xuyên treo trên khóe miệng, lải nhải vào tai họ: “Sau khi khóa này tốt nghiệp cấp ba, không cần đợi tới lúc khai giảng, mấy đứa cũng đã chính thức trở thành học sinh lớp mười hai rồi đó.”
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu bỗng nảy sinh cảm giác cấp bách lạ thường.
Cậu giật mình nhận ra lớp mười hai đã gần ngay trước mắt, cách kỳ thi đại học cũng chỉ còn lại cùng lắm là một năm, nhưng trình độ của cậu vẫn chẳng tiến bộ là bao; thậm chí điểm thi của cậu còn chưa đạt nổi sáu trăm nữa, trong khi nguyện vọng lại là một ngôi trường yêu cầu ít nhất là bảy trăm điểm.
Giang Hoài chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ xoay người nhặt chai nước dưới đất lên.
Cậu mở nắp, hớp vài hớp nước ấm do bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt: “Biết rồi, anh đi tập luyện trước đi… em đi ăn cơm đây.”
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học cuối cùng buổi sáng cũng đúng lúc vang lên.
Bạc Tiệm vươn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu: “Trưa hôm nay anh sẽ ở lại trường luyện tập… em định về nhà nghỉ hay là ở lại trường?”
“Chắc là tới căng tin ăn cơm, tiện.” Giang Hoài đáp lại bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Ăn xong sẽ quay về lớp nghỉ trưa.”
Trường số hai Nam Bắc có hai căng tin, tổng cộng có hẳn hai tầng, cửa sổ cũng nhiều, nổi danh là căng tin lớn.
Nhưng mỗi lần tan học, chưa tới nửa tiếng, cả hai căng tin đã đông nghẹt, hàng chờ cũng kéo dài xa tít tắp.
Giang Hoài không tới căng tin mà ra cửa hàng tiện lợi mua hai cái bánh mì, sau đó nhét vào túi, quay về lớp.
Trong lớp không có bao nhiêu người, chỉ tầm ba năm học sinh nam, ai cũng cặm cụi viết bài, không biết là đang làm bài tập được giao hôm nay hay là bài tập ở lớp luyện thi bên ngoài nữa.
Giang Hoài giơ chân kéo ghế ra, vừa ngậm bánh mì vừa lôi từ trong hộc bàn ra cuốn tổng hợp đề vật lý “Thiên Lợi 38 bộ đề”, xé hai tờ đề mới ra làm.
Tốc độ làm bài của cậu rất chậm, nhưng nghỉ trưa tới tận hai tiếng, quất xong một bộ đề vật lý rồi sửa lại những chỗ sai chỉ là chuyện cỏn con thôi.
Cuối kỳ năm lớp mười một, tổng hợp khoa học tự nhiên sẽ dần thay thế