Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
*
Trước khi Úc Đường trở về nhà, mẹ Thiệu nắm tay cô, khen cô ngoan ngoãn, đáng yêu, bà ấy rất thích cô. Thái độ nhiệt tình như vậy, làm cho Úc Đường có chút khó đỡ.
Cô đã quen với cuộc sống một mình, ngoại trừ Kỳ Nguyệt hay tiếp xúc ở bên ngoài, rất ít khi nói chuyện với người khác.
Úc Đường có chút không quen với loại chuyện tán gẫu về việc nhà này nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Cảm giác được mọi người ân cần hỏi han này, làm cho cô thấy giống như trở về nhà bà ngoại ở nông thôn trong thị trấn nhỏ.
Trước kia, cô không có bộ dáng đóa hoa cao lãnh như bây giờ.
Cô không có nhiều bạn bè trong thị trấn, cũng ít nói, không có được mấy người bạn, chỉ là trước kia khi sống cùng bà ngoại, cô rất thích cùng bà nói chuyện phiếm.
Mặc dù đó chẳng qua chỉ là một chút chuyện xảy ra ở trong trường, nhưng khi bà ngoại nghe xong lại cười không khép miệng lại được, dùng ánh mắt ôn nhu hiền từ mà nhìn cô.
Đó là người duy nhất trên đời cho cô sự ấm áp.
Vừa nhớ tới chuyện cũ trước kia, trong lòng Úc Đường mềm mại không ít.
Cô nở một nụ cười thật tươi với mẹ Thiệu, nhẹ giọng nói: "Dì, dì thật tốt."
Mẹ Thiệu sửng sốt, sau đó lại cười nói: "Con cũng là một đứa trẻ ngoan, làm cho người khác rất thích, cái miệng nhỏ này cũng ngọt."
Úc Đường được bà ấy khen đến ngượng ngùng, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Thiệu Ngôn ở bên cạnh gọt táo, sau khi gọt bỏ vỏ, chia quả táo làm đôi, một cho mẹ Thiệu, một cho Úc Đường.
Thời điểm ngón tay thon dài duỗi tới trước mặt mình, Úc Đường có chút hoảng hốt.
Cô ngẩng đầu nhìn Thiệu Ngôn, thấy trong mắt anh có ý cười, nhưng anh lại nói với mẹ Thiệu: "Mẹ, đừng như vậy, cô ấy xấu hổ rồi kìa."
Úc Đường lúc đầu cũng bình thường, nhưng khi cô nhận nửa quả táo, nghe thấy câu này của Thiệu Ngôn, khuôn mặt liền đỏ ửng.
Giống như.... giống như hai người rất quen thuộc vậy.
Nhưng trên thực tế, đây mới là lần thứ tư mà bọn họ đối diện trực tiếp.
Đối với Úc Đường mà nói, Thiệu Ngôn luôn là nhân vật trong truyền thuyết, chỉ nghe thấy danh chứ không bao giờ nhìn thấy người.
Mẹ Thiệu che miệng cười, trêu ghẹo nói: "Mẹ mới nói hai câu mà con đã đau lòng rồi."
Úc Đường mới cắn được một miếng táo liền bị nghẹn. Cô khụ một tiếng, sau khi suy nghĩ, cô không thể để tình cảnh tiếp tục phát triển theo hướng quỷ dị được nữa.
Cô nói: "Dì à, cảm ơn dì hôm nay đã chiêu đãi con, nhưng bây giờ con phải trở về, ngày mai con còn phải đến trường."
Mẹ Thiệu nghe thấy vậy, không tiếp tục giữ cô ở lại nữa, bà ấy nói: "Được, để con trai dì đưa con về."
Đưa?
Nhà cô ở ngay đối diện mà.
Úc Đường theo bản năng muốn từ chối, nhưng Thiệu Ngôn đã mở cửa, đi ra ngoài.
Khoảng cách có mấy mét, đưa cái gì chứ?
Khi đang lấy chìa khóa cửa, cô quay đầu nhìn, phát hiện Thiệu Ngôn vẫn còn chưa trở về, mà đang đứng dựa vào bức tường.
Anh đút hai tay vào túi, lưng cong dựa vào tường, làm cho chiều cao của họ bằng nhau — Thiệu Ngôn so ra cao hơn cô một đoạn.
Úc Đường dừng động tác lại, Thiệu Ngôn cũng không nói gì, chỉ như vậy lẳng lặng nhìn cô, đến khi đèn điều khiển bằng âm thanh tắt.
Ánh sáng đột nhiên biến mất một cách bất ngờ, Úc Đường chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, không thể thấy được biểu tình trên khuôn mặt anh.
Nhưng con ngươi đen nhánh của anh dường như vẫn phát sáng trong đêm tối, khiến Úc Đường bất giác nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh.
Có lẽ trong bóng tối, con người sẽ trở nên can đảm hơn, Úc Đường nhìn vào đôi mắt của Thiệu Ngôn càng lớn mật, làm càn, trong ánh mắt còn vô ý thức khiêu khích, ánh mắt rực lửa.
Không thể không thừa nhận, Thiệu Ngôn có tư cách làm cho người ta phải thét chói tai, cũng không có gì kì lạ lúc chơi bóng hôm nay, nhiều cô gái phải la hét điên cuồng vì anh.
Úc Đường đang nhìn anh, mà Thiệu Ngôn cũng biết cô đang nhìn mình.
Hai người bọn họ giống như đang im lặng mà đánh giá nhau, thế nào cũng phải đem mặt của đối phương nhìn tới thủng mới bỏ cuộc.
Rốt cuộc, Thiệu Ngôn cũng cử động.
Hành lang vang lên tiếng bước chân của anh, đèn nghe thấy âm thanh liền sáng lên.
Thiệu Ngôn tới gần cô, nhìn xuống.
Ánh đèn ái muội mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Úc Đường, khiến làn da trắng nõn của cô giống màu bơ — Làm người ta muốn cắn một ngụm.
Hai người cách nhau nửa cánh tay, xung quanh là bốn bức tường an tĩnh, ngay cả tiếng thở của đối phương cũng nghe thấy.
Chỉ cần tiến tới trước một bước, Thiệu Ngôn liền áp sát vào cô,có thể đè cô lên tường, cũng có thể duỗi tay ôm eo cô, giam trong lồng ngực.
Ánh mắt Thiệu Ngôn tối đi, trong lòng hiện lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, tay cũng không có động tác gì.
Lúc tay đặt trong túi áo giật giật, ngón trỏ bất an siết chặt vào lòng bàn tay, giờ phút này nội tâm anh đang rất thấp thỏm.
"Về việc hôm nay, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?" Thiệu Ngôn nói.
Úc Đường vốn dĩ có chút khẩn trương, bởi vì nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của anh, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, còn tưởng rằng anh muốn nói chuyện gì quan trọng.
Thế nhưng... Việc ngày hôm nay? Là việc nào nhỉ?
Anh muốn nói về chiếc bánh mì nguyên mạch, máy bay giấy hay sự việc lúc chơi bóng rổ?
Chúng đều bình thường mà.
Theo quan điểm của Úc Đường, thực sự không có gì đáng nói, nhưng cắn người miệng mềm*, hôm nay cô đã dùng bữa ở nhà Thiệu Ngôn, đó là điều cô nên tỏ vẻ chút.
* Cắn người miệng mềm: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Vì vậy, trong số ba chuyện này, Úc Đường chọn ra một cái.
"Cảm ơn bánh mì của cậu, tôi rất thích."
Yết hầu Thiệu Ngôn khẽ động, lại một lần nữa mở miệng, giọng nói nhẹ hơn chút: "Còn gì nữa không?"
Còn nữa?
Úc Đường nghiêm túc hỏi: "Cậu mua