Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
*
Lúc Thiệu Ngôn nói câu kia, giọng điệu rất chân thành và tự nhiên, cùng với giọng nói trầm thấp, nghe vào giống như lời âu yếm cố tình trêu đùa cô.
Úc Đường không ngốc, tất nhiên nghe ra được.
Cô dừng lại, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Thiệu Ngôn.
Đôi mắt xinh đẹp giống như lưu li nhìn chằm chằm người đối diện, dáng vẻ của Thiệu Ngôn hiện lên trên đôi con ngươi trong trẻo ấy.
Anh cơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của bản thân qua đôi đồng tử của Úc Đường — ngo ngoe rục rịch giống như một con thú ngủ đông.
Cũng không biết nhìn nhau bao lâu, Úc Đường dời mắt đi, cô khẽ cười nói: "Cảm ơn, nhưng lời này tôi không thích nghe."
Tuy rằng mặt mang ý cười, nhưng ngữ khí xa cách, thái độ tràn ngập vẻ kháng cự.
Thiệu Ngôn sửng sốt, trong lòng có hơi mất mát.
Anh đạp xe, một lần nữa sóng vai với Úc Đường.
"Tại sao cậu không thích nghe những lời khen như thế này?"
"Vì lời khen này đều là nói dối."
Đặc biệt là từ miệng của đàn ông.
Nhưng mà câu này, Úc Đường không có nói ra. Cô nói: "Hơn nữa, những lời này, cậu không nên nói với tôi."
Úc Đường nói những lời này với vẻ mặt nghiêm túc. Cũng không có biểu hiện ngượng ngùng hay đắc ý, dù sao cũng chỉ là ý tứ muốn khuyên nhủ.
Thiệu Ngôn nắm chặt tay cầm xe đạp, bất giác siết chặt hơn, rồi càng siết chặt.
Anh cười, nhưng ý cười không tới đáy mắt.
"Nếu cậu cảm thấy đẹp, cậu thấy nên nói thế nào với người trông đẹp mắt đó?"
Lại không nghĩ vừa nói xong câu này, Úc Đường phản ứng có chút lớn. Cô dừng lại, kinh ngạc nhìn Thiệu Ngôn.
Thế này xem như là đùa giỡn rồi.
Nếu là trước kia, cái cảm giác đó như có như không, Úc Đường cho rằng bản thân tự mình đa tình, bởi vì hằng ngày bị để ý nên sinh ra ảo giác.
Bây giờ cô đã xác định được.
Thiệu Ngôn chắc chắn cố tình tiếp cận cô.
Cô nhìn chằm chằm Thiệu Ngôn, lông mày hơi nhướng lên, mang theo vẻ nghi hoặc.
Ánh mắt này... Tựa như anh đã làm sai điều gì đó.
Thiệu Ngôn không rõ nguyên nhân, cũng nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Úc Đường cảm thấy có chút châm chọc.
Lời khen cô xinh đẹp cũng không phải chưa từng nghe bao giờ.
Cô lớn lên xinh đẹp, tính tình lại kiêu ngạo, từ trước tới nay cũng không thiếu những người nhàm chán theo đuổi.
Trong đó, cũng có người lớn lên đẹp trai, biết nói lời lấy lòng người khác. Nhưng Úc Đường không có để ở trong lòng, đối với những lời ngon tiếng ngọt ấy, cô một từ cũng chẳng muốn nghe.
Cô luôn coi những lời hay ý đẹp ấy như những câu nói đùa.
Không nghĩ tới, hôm nay có thể nghe thấy những câu đó phát ra từ miệng của Thiệu Ngôn.
Thật đúng là không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời Úc Đường cũng cảm thấy mất mát và phẫn nộ.
Phải chăng trong tiềm thức của cô, Thiệu Ngôn luôn là người tốt?
Thật là nực cười, bọn họ rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, ngay cả bạn còn chưa phải, cô lấy đâu ra tự tin như vậy chứ, cảm thấy đối với người xa lạ là mình hiểu biết họ? Là bởi vì hào quang học bá trên người cậu ấy sao?
Úc Đường nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt trước sau đều vô cùng chuyên chú, nhưng bên trong lại có những tia ý khác, làm cho cả người anh đều không được tự nhiên.
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Thiệu Ngôn muốn đau đầu.
Anh luôn không am hiểu mấy việc giao tiếp, càng không muốn nói, không biết nên nói thế nào với con gái. Mà lúc đối diện với Úc Đường, Thiệu Ngôn càng trở nên bối rối.
Anh phát hiện mình từ trước tới giờ chưa bao giờ nhìn thấu được cô.
Úc Đường muốn nói lại thôi.
Cô cảm thấy mình chỉ nhắc nhở cho Thiệu Ngôn một chút về lời nói việc làm, dù sao anh cũng là hoa đã có chủ.
Nhưng là nếu nói thẳng ra, cô có chút ngượng ngùng, huống chi mối quan hệ của cô và Ngô Thấm cũng không được coi là tốt.
Sau khi suy nghĩ, Úc Đường không còn cách nào khác, mơ hồ nói: "Tôi nghe nói hôm qua khi cậu đang thi đấu trên sân, Ngô Thấm do lúc xem vô tình bị bóng đập trúng. Không biết cô ấy bây giờ thế nào rồi?"
Tuy rằng có chút uyển chuyển, nhưng lời nhắc nhở hẳn là rõ ràng đi?
Úc Đường không nói nữa, im lặng đạp xe, muốn cùng anh kéo dài khoảng cách một chút, nhưng không thành công.
Thiệu Ngôn có thể dễ dàng đuổi kịp cô, anh nói: "Đang êm đẹp, cậu nhắc tới cậu ta làm gì? Cậu ta có chảy chút máu mũi, bác sĩ phòng y tế của trường nói không có vấn đề gì lớn."
Không ngờ tới, thời điểm Thiệu Ngôn nhắc tới Ngô Thấm lại có thái độ như vậy.
Úc Đường lười tiếp tục nói chuyện với anh, nên giữ im lặng.
Cô đi trên đường có chút chuyên chú, không bao lâu liền đi tới cổng trường học.
Không khí trên đường có chút trầm mặc, Thiệu Ngôn cũng không biết mình chọc cô không vui lúc nào, nhưng anh biết lúc này tâm trạng Úc Đường không tốt lắm, cho nên thức thời ngậm miệng, không nói gì nữa.
Sau khi hai người vào trường, Úc Đường cũng không thèm nhìn anh, lấy lại cảm giác người xa lạ như xưa.
Nơi này không có mẹ Thiệu, cô cũng không cần phải miễn cưỡng chính mình làm ra bộ dáng ngoan ngoãn, ôn nhu hiểu chuyện.
Sau khi cất xe đạp xong, cô đem cặp khoác ở sau lưng, đôi chân dài đi tới khu nhà dạy học, nhưng Thiệu Ngôn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Tay anh so với Úc Đường lạnh hơn một chút, nhưng rất thoải mái.
Úc Đường theo bản năng muốn kháng cự.
Cô dùng sức hất tay Thiệu Ngôn ra, cau mày nói: "Cậu còn chuyện gì sao?"
Thiệu Ngôn mím môi, có chút ủy khuất, vẻ mặt căng thẳng.
Anh do dự trong chốc lát, lấy ra một chiếc bánh mì đưa cho Úc Đường.
"Cái này cho cậu, ở bên ngoài không bán, là do mẹ tôi làm."
Vì để theo khẩu vị của Úc Đường, Thiệu Ngôn còn nhắc nhở mẹ Thiệu cho ít dầu và đường, chỉ là để cho cô ăn thực