Edit: Yann
Beta: Kim Hằng
Nhật kí của Thiệu Ngôn 3.
Trong sổ tay công lược nói, con gái phải được nuông chiều. Con trai phải đóng vai là bạn trai tâm lí hai mươi tư giờ, mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà.
Tuy rằng, mấy cái tên đề mục về vấn đề tình cảm này làm cho người ta phải thẹn đỏ mặt, nhưng vì cô ấy, tôi có thể thử tất cả các đề mục trên một chút.
Mặc dù tôi cảm thấy mấy cái này có chút dại dột.
Sự thật đã chứng minh, mấy cái nội dung công lược này đối với cô ấy quả thật là vô dụng.
Tôi cố tình tiếp cận cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, nhưng cô ấy lại thờ ơ trước sự theo đuổi ân cần to lớn của tôi.
Tôi thật sự không biết mình đã làm sai ở bước nào, nhưng tôi khẳng định hành động của tôi không có vấn đề.
Vì vậy, nếu vấn đề không phải là do tôi, vậy.... Dù sao vấn đề cũng không phải do cô ấy, có lẽ là do mấy đề mục kia có vấn đề.
Mấy vấn đề chó má này chắc cũng toàn là lý luận suông mà thôi, nên mới vô dụng như vậy.
*
Ngày hôm sau, vì nhà vệ sinh bên này đã chật kín người, Úc Đường lại ngẩng đầu mà bước đi qua lớp học bá.
Ngày hôm nay đối với cô cũng chẳng có gì bất đồng.
Người ở bên trong bị quấy rầy, giống như cũng rất oán hận, đôi mắt vô cùng u oán.
Úc Đường vẫn cảm thấy hợp tình hợp lý, chưa bao giờ cảm thấy thấp kém mà cúi đầu.
Chính là bây giờ có hơi khác mọi khi một chút.
Lúc đi tới cửa sau, Úc Đường trong lòng có cảm giác lạ, liếc vào bên trong một cái.
Khi cô nhìn vào cũng là lúc cô và Thiệu Ngôn bốn mắt nhìn nhau.
Không khí lúc này tựa hồ như muốn phát ra tia lửa, Úc Đường dừng chân, có chút khó hiểu.
Tại sao vừa rồi cô cảm thấy trái tim mình trầm xuống, như có một làn khí lạnh ập vào.
Có lẽ là do ánh mắt của Thiệu Ngôn quá mức nặng nề.
Đôi mắt trong veo ẩn hiện tia nhàn nhạt buồn bã. Đôi mắt anh khi nhìn cô bên trong có chút ý tứ như đang lên án.
Úc Đường khẽ nhíu mày, tự hỏi sao anh lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh sao?
Úc Đường suy nghĩ kĩ, cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất tốt, đều rất chừng mực.
Cô lúc này mới yên tâm, đồng thời trong lòng cũng không còn gánh nặng.
Mặc dù bây giờ hai người là hàng xóm của nhau, mỗi khi đi học về họ đều tiện đường cùng nhau về nhà, nhưng gần tới trường mới gặp nhau, nói chuyện một chút.
Dù sao đường lớn như vậy, cô cũng không biết Thiệu Ngôn có chuyện gì quan trọng mà đuổi theo sau cô không bỏ, Úc Đường có chút buồn bực.
Thiệu Ngôn dời ánh mắt đi trước, làm ra vẻ chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Úc Đường bây giờ mới an tâm, tăng tốc độ dưới chân.
Có lẽ những gì cô nói ngày hôm đó đã phát huy tác dụng, Thiệu Ngôn đã ghi nhớ lời cô nói vào lòng, sẽ không có hành vi thất lễ nào nữa.
Ở trong nhà vệ sinh soi gương.
Cô hiếm khi nhìn kỹ khuôn mặt của mình, bởi vì mỗi khi nhìn vào gương, cô luôn không khống chế được nghĩ đến ba mẹ của mình.
Sẽ nghĩ nơi nào giống bọn họ, nơi nào giống ba, nơi nào giống mẹ.
Mấy vấn đề này luôn làm cho Úc Đường cảm thấy không thoải mái, nên số lần cô soi gương cũng ít đi.
Chỉ là hôm nay hơi đặc biệt.
Úc Đường soi gương rất lâu, nhưng không phải nhìn mình mà nhìn người đang đứng sau lưng mình.
Không hiểu vì sao sau lưng cô luôn có cảm giác ớn lạnh, da đầu tê dại --- bất kể là ai, vẫn là luôn có một người đứng sau lưng không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
Khi Ngô Thấm mặt không biểu tình đứng sau Úc Đường, vẫn luôn chăm chú nhìn cô, khiến Úc Đường muốn làm lơ cũng không được.
Cô khẽ nhíu mày, không muốn phản ứng lại. Nhưng ánh mắt kia của Ngô Thấm khiến cô không thể bỏ qua.
Úc Đường thăm dò ánh mắt của cô ta, Ngô Thấm thế nhưng một lời cũng không nói, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn cô không hề dịch chuyển, làm cho người ta khó hiểu không giải thích được.
Úc Đường không quá để ý đến cô ta, nhưng đang lúc Úc Đường muốn rời đi, Ngô Thấm lại chắn ở cửa không cho cô đi.
Úc Đường nhìn đồng hồ, thấy còn một ít thời gian, vậy cô đành dành ít thời gian cho cô ta vậy.
"Có chuyện gì sao?"
Úc Đường kiên nhẫn hỏi cô ta, nhưng khẩu khí không tính là quá tốt.
Ngô Thấm không thân thiện với cô, Úc Đường cũng không cần ép mình nở nụ cười nghênh đón người khác, càng không phải nói, cô cũng không có cái tính tình mềm mại, ngoan ngoãn kia.
Ngô Thấm cắn môi, trong lòng nổi lên một trận phẫn hận.
Lúc này vết thương trên mũi và trán của cô ta hơi đau, càng làm cho cô ta cảm thấy bất an.
Nhớ đến chính mình hôm qua tặng Socola cho Thiệu Ngôn lại bị trả về, Ngô Thấm liền cảm thấy trong lòng thiêu lên một tia lửa giận.
Cũng là lòng đố kị.
Tạ lễ thì đưa cái gì cũng được, nhưng quà tạ lễ của cô ta cũng có chút tâm tư nhỏ. Socola là quà tặng để tỏ tình, cô ta còn cố tình viết một bức thư tình trong hộp quà, giống như Thiệu Ngôn viết cho Úc Đường vậy.
Cô ta hy vọng, lúc Thiệu Ngôn ăn socola có thể đọc được bức thư tình đó, anh có thể sẽ rung động với cô ta một chút hay không? Rồi cùng cô ta ở bên nhau?
Cô ta đặt ra rất nhiều giả tưởng, mỗi cái đều chờ đợi Thiệu Ngôn lựa chọn, không có ai biết khi cô ta làm phần quà này có bao nhiêu chờ mong.
Nhưng món quà cũng không được trao đi.
Thiệu Ngôn cũng không thèm nhìn, chỉ lạnh nhạt cự tuyệt. Mặc kệ là từ thái độ hay lời nói đều tỏa ra cảm giác xa cách, Ngô Thấm chưa từng thấy bộ dáng kia bao giờ, như thể anh muốn cách xa cô ta cả ngàn dặm.
Tất cả hết thảy đều là do người con gái trước mặt này gây lên.
Cô ta rốt cuộc có điểm nào kém hơn Úc Đường?
Ngô Thấm khẽ nắm chặt bàn tay, móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô ta tựa hồ như không cảm giác