Lục Ly mở to hai mắt nhìn rất nghiêm túc, nhưng chỉ nhìn mà không đích thân trải nghiệm.
Cái này anh không thể tùy tiện kết luận được.
Dù sao thì tư duy học bá cũng rất nghiêm cẩn.
*convert 严谨: nghiêm cẩn = nghiêm túc + cẩn thận
“Cậu con mẹ nó đang nhìn đi đâu vậy!“ – Còn chưa đợi anh nói xong, liền nghe thấy Khương Đường ghé sát bên tai nói câu này.
Nhìn đi, vừa khen cô ngoan ngoãn dịu dàng xong, bây giờ, sao lại hung hãn như vậy rồi.
Khương Đường cố ý hạ thấp âm thanh, giọng cô lọt vào tai còn mang theo một chút mềm dẻo như gạo nếp, tuy là từ ngữ không được văn minh cho lắm, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy phản cảm.
Cái cảm giác này, nói sao ta, cũng thú vị lắm.
Nói xong câu kia, đến cả chính cô cũng bật cười.
Liên tưởng xa hơn nữa, còn có hơi giống như tán tỉnh.
Cũng chỉ có Lục Ly, đổi lại là đám con trai ở đường Khang An dám nhìn chằm chằm cô như vậy, sớm đã bị cô cho một viên gạch rồi.
Đối xử với bạn học phải văn minh.
Triệu Tiến ở một bên vừa ăn kẹo vừa vui vẻ cười haha: “Lục Ly, tớ vẫn nghĩ cậu thích đàn ông.“ – Câu nói này tuy khoa trương nhưng lại không phải không có đạo lý.
Nữ sinh xinh đẹp trong trường rất nhiều, nữ sinh xinh đẹp thích Lục Ly càng nhiều hơn, mà cho đến bây giờ, Lục Ly chưa từng nhìn thẳng bất kỳ ai.
Nhưng cũng chỉ là cho đến bây giờ thôi.
Lục Ly thu hồi tầm mắt, đá chân ghế của Triệu Tiến: “Con mẹ cậu, cười thêm cái nữa xem!?”
Giọng điệu lẫn phát âm đều là học của Khương Đường.
Nói xong, ba ngừoi đều bật cười.
Đã lâu Khương Đường không được cười như vậy, lần trước là bởi vì trúng vé số năm trăm tệ.
Lúc sắp tan học, ở cửa sau lớp có mấy nam sinh học lớp khác, cứ đứng đợi ở đó.
Chuông tan học vừa reo, Triệu Tiến đẩy đẩy Lục Ly: “Bọn Tống Đằng Phi.” – Vừa nói vừa chỉ chỉ ra phía cửa sau.
Tống Đằng Phi đi vào từ cửa sau, tiện tay kéo cái ghế ngồi kế Lục Ly: “Anh Ly, cổng sau trường học, thách đấu.
Đám khốn trường Trung học số hai, không trị bọn nó một chút thì bọn nó không biết mình họ gì là gì.“
Nửa cái thân thể Triệu Tiến nằm bò trên bàn Lục Ly, nghiêng đầu lại: “Đằng Phi, cậu dẫn theo mấy người? “
Tống Đằng Phi nhìn cửa sau: “Năm người, thêm hai người các cậu, là bảy người, đối phương có mười người.
Chiến lược của tớ là lấy ít địch nhiều, giết chết nhuệ khí của bọn nó.
“
Lục Ly híp đôi mắt nhìn anh ta: “Dùng chiến lược luôn, có tiến bộ đấy.“
Triệu Tính tính toán: “Bảy đánh mười, thực tế một mình anh Ly đã có thể đấu với năm người, tính ra thì vẫn là chúng ta đông người, cái này có tính là ức hiếp người ta không vậy.”
Lục Ly rút đại một cuốn sách từ trong ngăn bàn ra: “Không đi, học bài.” – Vừa nói vừa đẩy cánh tay Tống Đằng Phi đang gác trên bàn anh.
Tống Đằng Phi hỏi lại lần nữa: “Không đi thật sao? Đám côn đồ trường Trung học số hai sao lại hạ chiến thư, không phải vì nữ sinh mà đứa cầm đầu của bọn nó thích ngày nào cũng nhìn lén anh à.
Anh mà không đi, trận này không cách nào đánh được.
“
Lục Ly lật cuốn sách, thờ ơ nói: “Tớ ngại bẩn tay.
“
Tống Đằng Phi nói: “Không phải chứ lão đại, thật sự đã rút lui khỏi giang hồ? “
Lục Ly liếc nhìn người con gái trước mặt: “Hôm nay tan học tớ có việc, các cậu cứ tùy ý đi.
“
Tống Đằng Phi chỉ đành đứng đậy, đi về phía cửa sau, nói với đám người đứng trước cửa: “Giải tán, giải tán hết đi.”
Triệu Tiến dọn đồ vào cặp: “Đi thôi, cùng về nhà, hôm nay đi ké xe cậu.
“
Lục Ly đóng cuốn sách trên tay lại, lấy điện thoại di động ra chơi: “Cậu về trước đi.”
Triệu Tiến cảm thấy kinh ngạc, bình thường vừa đến lúc tan học thậm chí còn chưa đến lúc được tan học thì cái tên này đã chạy mất, bây giờ lại muốn ở lại.
“Có hẹn?”
Lục Ly tiếp tục chơi điện thoại: “Mau cút giùm, không sợ biết nhiều quá sẽ bị giết người diệt khẩu à?” – Vừa dứt lời, Triệu Tiến đã chạy mất dạng, xem ra là sợ bị giết người diệt khẩu thật.
Nửa tiếng sau, Khương Đường đã làm xong bài tập, thu dọn cặp sách xong đi ra cửa sau.
“Này, đợi tớ.” – đằng sau có tiếng người nói chuyện.
Khương Đường quay đầu lại, nhìn thấy Lục Ly kéo cặp sách từ ngăn bàn ra, nghiêng người đi qua đây.
Vẫn luôn là cái dáng vẻ lười biếng đó.
Lục Ly đi sau lưng Khương Đường, mãi cho đến khi đến cổng trường, cô đi đến chỗ đậu xe moto thì ngừng lại, lấy mũ bảo hiểm trong cốp xe ra: “Tớ tiễn cậu?”
Vốn dĩ câu này là câu Lục Ly muốn nói.
Khương Đường nói tiếp: “Yên tâm, dọc đường không phát hiện Mạnh Dương với cứu binh của cậu ta.” – Nói xong cô nhảy lên xe.
Nếu mà có gặp đi nữa, cô cũng không sợ.
Bởi vì cô không thể sợ.
Lục Ly đi đến gần sờ sờ lên chiếc moto hạng nặng của cô, chiếc xe này với thân hình gầy gò của cô tạo thành một hình ảnh cực kỳ tương phản, sinh ra một loại cảm giác quyến rũ hoang dại.
Chân cô rất trắng, đặc biệt là lúc này, váy hơi vén lên, lộ ra một phần nhỏ của bắp đùi.
Lục Ly âm thầm mắng một tiếng: “Mẹ kiếp.”
Khương Đường hoàn toàn không chú ý tới tên ngụy quân tử lộng hành này đang làm cái gì, mãi cho đến khi cô nhìn vào mắt anh, nhìn thấy bắp đùi của mình trong đó.
Cô giơ chân đá vào chân anh: “Này, nhìn cái gì? Cút mau.“ – Dứt lời lại đạp một cái.
Người thì hay nói đùa, nhưng lần này là đạp thật, hơi đau đấy.
Lục Ly lùi về sau: “Vậy, chị gái à, tạm biệt.”
Khương Đường nổ máy xe, vừa phất tay rẽ ngoặt một cái nhanh như chớp đã không thấy đâu nữa.
Lục Ly huýt sáo.
Quá ngầu.
Cô không phải là người dễ cảm động, nhưng hôm nay là lần đầu tiên có người vì lo lắng cho cô nên muốn đưa cô về nhà.
Nhưng mà khu đường Khang An này, có thể không đến thì đừng đến, rất lộn xộn rối loạn, mãi mãi không có hồi kết.
Lục Ly quay lại vào cổng trường, đi dắt xe đạp của mình.
Đợi anh đẩy xe đạp của mình ra, đột nhiên có một nữ sinh chạy đến, lại đột nhiên cầm một bức thư tình, cúi đầu, hai tay đưa thư tới dưới mí mắt anh.
Lục Ly không nhận, một cái liếc mắt cũng không nhìn người ta, tiếp tục đẩy xe đạp của mình đi về phía trước.
Nữ sinh bị từ chối lặng lẽ đi theo sau lưng anh.
Lục Ly đạp xe đi, một đôi chân dài lười biếng cứ trừng mắt với bàn đạp, trong miệng thì ngân nga một đoạn nhạc, tâm tình trông có vẻ không tệ.
Nữ sinh ở phía sau lấy điện thoại ra, liên tục chụp lại bóng lưng anh, vừa chạy vừa chụp, chụp xong rồi lại chạy đuổi theo.
Thừa dịp anh không chú ý, lập tức nhảy lên yên sau xe đạp anh.
Cảm giác đươc trọng lượng ở đằng sau đột ngột tăng lên, xém chút đã lật xe.
Lục Lê từ trên xe đi xuống, nữ sinh đó cũng vội vàng nhảy xuống.
“Giữ lại chút thể diện được không, biến đi.” – Giọng nói anh lạnh lùng như băng, hoàn toàn không còn là tông giọng vui vẻ ngân nga đoạn nhạc khi nãy nữa.
Lời vừa dứt, khúc ngoặt bên đường đột nhiên xông ra năm sáu tên.
Tên cầm đầu anh đã gặp qua rồi, cầm đầu của trường Trung học số hai, chính là cái người mà hôm nay thách đấu bọn Tống Đằng Phi.
Vậy nữ sinh ở đằng sau chính là người mà tên cầm đầu thích.
Năm sáu người vây chặt Lục Ly.
Tên cầm đầu lấy ra một điếu thuốc: “Mày vừa nói ai đấy?”
Lục Ly thờ ơ chỉ chỉ ra sau lưng: “Cô ta.”
Nữ sinh bị kêu tên chạy lên chắn trước mặt Lục Ly: “Đừng đánh anh ấy, trừ khi bước qua xác tôi.”
Lục Ly không hiểu sao lại cảm thấy mắc cười, bây giờ học sinh