Hôm sau lên lớp, Khương Đường không đến sớm cũng không đến muộn.
Nhưng lúc cô vừa bước vào, lớp học đang như cái chợ lập tức yên tĩnh lại.
Cho đến khi cô ngồi vào chỗ mới biết bầu không khí quỷ dị này là xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy trên bảng đen, viết một dòng chữ to nhìn thấy giật mình.
“KHƯƠNG ĐƯỜNG, GÁI ĐIẾM ĐƯỜNG KHANG AN, NGƯỜI GẶP NGƯỜI THAO, KẺ GIẾT NGƯỜI!”
Mấy câu chữ như này, co đã thấy ở trên tường sau nhà, sau đó cánh tay cái người viết nó bị gãy, sau này không còn ai dám đến nhà cô viết nữa.
Khương Đường đứng dậy, đi lên bục giảng cầm lấy khăn lau bảng lau dòng chữ đó đi.
Không một chút hoảng loạn, giống như đang lau bảng bình thường.
Vô cùng bình tĩnh.
Bình tĩnh đến không bình thường.
Đợi đến khi cô lau xong dấu câu cuối cùng, xoay người ném đồ lau bảng xuống cuối lớp.
Đập thẳng vào ót Mạnh Dương.
Mạnh Dương còn đang định xem chuyện cười, bất thình lình bị đập trúng, sờ lên trán, chửi ầm lên: “Fucking shit!”
Vừa chửi vừa cầm đồ lau bảng lên, chuẩn bị ném ngược lại.
Khi Mạnh Dương cố gắng hết sức định ném nó trở lại, cánh tay đột nhiên thấy đau, khăn lau bảng rớt xuống đất.
Cũng vào lúc này, một trái banh bóng rổ bay đến bàn Mạnh Dương, đập vài cái rồi rớt xuống đất.
Lúc Lục Ly lảo đảo đi vào từ cửa sau lớp, ngước mắt nhìn chủ nhân của đôi chân vừa dài vừa trắng kia đang đứng thẳng ngừoi trên bục giảng trước bảng đen.
Bóng lưng cô rất yếu ớt, ánh mặt trời buổi sáng chiếu lên tóc cô, ám lên một lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Cho đến khi cô giơ đồ lau bảng lên nhắm đến dãy cuối cùng, anh mới hoàn hồn lại.
Cô đứng trên bục giảng giống như một chiến binh, một chiến binh cô độc và mạnh mẽ.
Mjanh Dương bị banh bóng trổ đập trúng, quay đầu nhìn thấy Lục Ly đang đứng ở cửa, dáng vẻ hung hăng càn quấy kiêu ngạo ban đầu trong nháy mắt bị tiêu diệt hết một nửa.
Hắn nhặt banh bóng rổ dưới đất lên, đi đến trước mặt Lục Ly: “Việc này, anh có thể không xen vào không.” – giọng nói mang theo mấy phần thương lượng, đối với đậi ca trong lớp hắn ta không dám làm căng.
Nói xong thì đưa banh cho đại ca.
Lục Ly cầm banh, nghiêng người dựa vào khung cửa: “Không thể.” – Giọng nói không lớn, nhưng đủ lạnh lùng.
Mjanh Dương phẫn nộ nhìn Khương Đường đi từ trên bục giảng xuống, không còn cách nào khác.
Việc này chỉ cần Lục Ly nhúng tay vào, hắn ta không còn làm gì được nữa.
“Từ bây giờ trở đi, trên người cô ấy thiếu mất một sợi lông, ông đi sẽ tìm cậu tính sổ!”
Lời này, tuyệt đối không phải chỉ là nói chơi chơi mà thôi.
Vì sao tên đầu xốc nổi Mạnh Dương kiêng dè Lục Ly như vậy, không phải vì anh lớn lên đẹp trai, cũng không phải bởi vì hắn hèn nhát, mà bởi vì anh là Lục Ly.
Chỉ riêng cái tên này, cũng đủ làm người ta khiếp sợ rồi.
Ở trường Trung học số một, kể cả những trường trung học lân cận, không ai không biết.
Khương Đương không về chỗ ngồi, mà từ của sau lớp đi ra ngoài
Lục Ly đi theo sau cô.
Cô đi thẳng đến cuối hành lang, sau đó ngồi phịch xuống đất ở góc ngoặt, vùi đầu vào đầu gối, bả vai run run.
Lục Ly sờ túi, không có mang theo khăn giấy.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, vỗ nhẹ lên vai cô: “Cậu, đừng khóc mà.”
Trăm ngàn lần đừng bảo một người đang khóc đừng khóc, câu này chính là một câu ma chú.
Câu ma chú mở van nước mắt.
Vốn dĩ chỉ là tiếng khóc nức nở trầm thấp giờ đây lập tức biến thành khóc lớn.
Đã lâu rồi Khương Đường không khóc, cô cũng không biết nữa, lúc đối mặt với thi thể của cha mẹ nuôi cô cũng không khóc như vậy, ngay cả nửa giọt nước mắt cô cũng không khóc được.
Trước nay Lục Ly chưa từng an ủi ai, anh không biết an ủi người khác thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ bả vai cô, từng chút từng chút, rất có tiết tấu, giống như đang dỗ trẻ con ngủ.
Không vỗ được mấy cái, đột nhiên có ngừoi dùng sức ôm lấy cổ mình.
Ban đầu Lục Ly đang ngồi xổm dứoi đất, bất thình lình bị người ta đẩy, cả người bật ngửa ngã ra phía sau.
Một luồng hơi thở ấm áp nhào tới, kèm theo tiếng nghẹo ngào.
Cô ngồi trên mặt đất, hai tay ôm cổ anh, cái tư thế này đối với người cao một mét tám hai như Lục Ly mà nói, không dễ chịu tí nào, nhưng anh không dám nhúc nhích.
Cô vẫn cứ khóc, sau nhiều năm không khóc đã tích trữ được rất nhiều nước mắt.
Mấy năm nay, không ai quan tâm cô.
Là sống hay chết, cũng không có ai.
Khương Đường đặt cằm trên vai Lục Ly, ức mắt chảy ướt áo anh, cô cúi đầu quẹt nước mũi lên vai anh.
Mới nãy không chú ý, cô vừa nhúc nhích, anh liền cảm giác được trước ngực mình giống như có khối bông mềm mại đè lên.
Mẹ nó, thật là con mẹ nó mềm mà.
Khương Đường khóc xong, một tay đẩy người trong cách tay ra ngoài.
Chắc là tâm tình không ổn định, cô không điều chỉnh được sức lực, lập tức đẩy người ta ngã ngửa ra sau
Lục Ly tiện tay nắm đại, nghĩ muốn nắm cái gì đó, để cân bằng không té ngã.
Vậy mà để anh nắm được thật.
Hai tay mỗi tay một cái, vừa khéo lại trọn vẹn một bàn tay, là một thứ rất thích hợp để nắm.
Hơn nữa loại cảm xúc này, mềm, thất mềm, giống như hai cục bông gòn khổng lồ.
Đợi đến khi anh phản ứng lại nhìn về phía bàn tay, mới phát hiện thứ mà bản thân nắm được lại là ngực của con gái nhà người ta, lại còn xém chút kéo người ta ngã theo.
Hay, cái này coi như là ngoài ý muốn đi, bây giờ có thể lấy tay ra khỏi ngực con gái nhà người ta đi.
Nhưng mà cảm xúc này quá tuyệt vời, trước giờ anh chưa từng trải nghiệm qua, sau đó có lẽ là horcmon tuổi dậy thì tiết ra quá dồi dào, thế mà anh dám nhẹ nhàng xoa một cái, xoa một cái, một cái, xoa.
Động tác này chưa được não bộ sàng lọc.
Điều này chắc chắn là do hành vi hiếu kỳ ham học của con người thúc đẩy.
Khương Đường đứng lên, hét lên với anh: “Lưu manh!” – Nói xong thì chạy đi.
Giọng cô không lớn, giống như tiếng nghẹn trong cổ họng, nhấm nháp kỹ càng, giọng điệu lại có hơi mềm mại yếu ớt.
Lưu manh bị cô chửi có nhiều rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên dùng lại giọng mềm yếu này chửi người, nếu mà đổi lại thành đám người trên đường Khang An, thật sự không sợ bị đánh bay?
Lục Ly đứng dậy, huýt sao với bóng lưng của cô.
Lưu manh phải có dáng vẻ của lưu manh.
Tuy Khương Đường đi vào từ cửa sau nhưng vẫn thu hút toàn bộ lực chú ý của cả lớp lại đây.
Theo sau là Lục Ly khóe miệng tươi cười.
Nhất thời cả lớp lặng phắc như tờ.
Giáo viên