Lục Viễn Tu gửi thiệp mời cho Hoàng Chấn Dương nói muốn hẹn Hoàng Chấn Dương ra ngoài ăn một bữa cơm.
Lúc Hoàng Chấn Dương nhận được thiệp mời suýt chút còn tưởng rằng Lục Ly muốn kết hôn, nếu không thì tại sao phải gửi thiệp mời chứ, rõ ràng gọi một cuộc điện thoại là xong.
Bao nhiêu năm qua, người nhà hai bên cũng không phải chưa từng gặp qua bao giờ. Hẹn ăn một bữa cơm chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, có thời gian thì ngồi ở nhà hàng có hoàn cảnh tốt chậm rãi ăn cơm, không có thời gian thì ăn ở một quán ăn vặt bên ngoài cũng có thể ăn rất vui vẻ.
Hoàng Chấn Dương mở thiệp mời, bên trong không viết lý do mời ăn cơm, chỉ viết ăn cơm.
Hoàng Chấn Dương đúng giờ đến câu lạc bộ của Lục Viễn Tu.
Mới vừa vào cửa Hoàng Chấn Dương đã giật nảy mình, bên cạnh sofa có một hộp quà tinh xảo, cao hơn chiều cao của người.
Hoàng Chấn Dương đứng bên cạnh nhìn: “Ông Lục, ông muốn làm gì vậy, hối lộ tôi à. Ồ, ở đây sao toàn là bao bì màu đỏ thẫm vậy, ông muốn kết hôn à?”
Lục Viễn Tu đứng dậy từ trên ghế, vươn ngón trỏ lắc nhẹ: “Không phải, tôi không kết hôn.”
Hoàng Chấn Dương nhìn chằm chằm Lục Viễn Tu, lại hỏi: “Vậy ý ông đây có ý gì?”
Lục Viễn Tu cười cười: “Con trai tôi muốn kết hôn.”
Hoàng Chấn Dương suýt chút té ngã: “Lục Ly mới bao lớn chứ, mới qua tuổi trưởng thành được vài ngày, sao lại muốn kết hôn, bây giờ cũng không phải thời cổ đại.”
Lục Viễn Tu dẫn Hoàng Chấn Dương ngồi lên ghế, hai người mặt đối mặt, chính giữa có một cái bàn nhỏ, trên bàn đang pha trà. Lục Viễn Tu cầm tách trà lên uống một ngụm: “Ông thử đi, trà này cũng được lắm.”
Hoàng Chấn Dương nghiêng mặt đi: “Tôi không uống, ông đừng đánh lạc hướng, cứ nói ông có ý gì là được, làm phô trương như vậy là có ý gì hả, ra vẻ đồ nữa, lại còn gửi thiệp mời.”
Lục Viễn Tu đặt tách trà xuống, lắc đầu ngâm một bài thơ: “Đào chi yêu yêu. Chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy. Nghi kỳ thất gia…”(*)
(*)
Đào Chi Yêu Yêu là một câu thơ hay trong bài thơ Đào Yêu của nhà thơ Khổng Tử. Ông là một người có những tư tưởng sâu sắc có sức lan truyền mạnh mẽ trên thế giới.Dịch nghĩa: Cây đào tơ xinh tươi,Hoa nhiều rậm.Nàng ấy đi lấy chồng,Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.Còn chưa đợi Lục Viễn Tu ngâm xong, Hoàng Chấn Dương đã ngắt lời ông: “Thôi thôi thôi, con mẹ nó bớt có màu mè đi. Ông cứ nói thẳng đây là ý gì, đây là muốn cưới Đường Đường nhà tôi sao?”
Lục Viễn Tu chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”
Đúng lúc này, Lục Ly dẫn theo Khương Đường đi vào, hai người vừa vào cửa liền trông thấy bên cạnh sofa có một hộp quà lớn, còn cao hơn người được gói trong bao bì màu đỏ thẫm.
Lục Ly gọi: “Ba, chú Hoàng.”
Khương Đường gọi: “Ba, chú Lục.”
Hai người chạy đến bên cạnh hộp quà xem một chút, Lục Ly hỏi: “Hai người muốn kết hôn?”
Hoàng Chấn Dương lườm Lục Ly: “Thằng mất nết, không biết lớn nhỏ.”
Khương Đường vui vẻ cười haha.
Lục Viễn Tu ho một tiếng, nói: “Đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu thôi.”
Lục Ly và Khương Đường ngơ ngác liếc nhìn nhau, muốn làm gì mà làm long trọng đến vậy.
Hoàng Chấn Dương ngồi im không nói gì, ông nhìn Lục Viễn Tu ngồi ở bên kia một cái, đúng là làm bậy.
Hai đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, năm sau phải thi đại học mà còn muốn nhét vào cho chúng
“động động đậy đậy”, Hoàng Chấn Dương chê Lục Viễn Tu nghĩ xa.
Lục Ly hỏi: “Ba, bắt đầu cái gì?”
Lục Viễn Tu đợi bốn người ngồi xuống hết mới nhìn thời gian: “Ngày tốt giờ lành đã đến, nhà họ Lục tôi muốn cưới con gái lớn nhà họ Hoàng làm dâu, mong được đồng ý.”
Lục Ly và Khương Đường nhìn nhìn nhau một cái, chợt ôm bụng cười vang, chuyện này thú vị thật.
Hoàng Chấn Dương không cười nổi, ông mới nhận lại con gái được mấy ngày, giờ lại bị người ta bắt mất.
Hồng môn yến, đây tuyệt đối là hồng môn yến.
Lục Viễn Tu bổ sung: “Hôn sự này đã được quyết định từ nhỏ, các hạ đây là hối hận sao?”
Hoàng Chấn Dương vô cùng cạn lời nhìn Lục Viễn Tu ngồi đó diễn kịch, ông hỏi: “Có thể nói tiếng người không?”
Khương Đường ngồi bên cạnh không thể thể cười tiếp được nữa, cô nhìn sang Lục Ly lại phát hiện Lục Ly đã ngừng cười, biểu cảm trên gương mặt còn hơi nghiêm túc, bị ba anh lây nhiễm rồi sao?
Lục Ly cầm tách trà ở trên bàn lên, bưng hai tay đưa tới trước mặt Hoàng Chấn Dương: “Mong ba vợ đồng ý.”
Một tiếng ba vợ cũng đã gọi, còn đồng ý cái rắm.
Hoàng Chấn Dương nhận tách trà trên tay Lục Ly, ngửa đầu uống sạch: “Từ lúc vào đây còn chưa uống được miếng trà nào, khát.”
Lục Viễn Tu cười cười: “Đã uống tách trà con rể đưa thì xem như hôn sự này đã định, lúc về nhà họ Lục tôi sẽ mở tiệc mời bạn bè bốn phương, tổ chức linh đình ba ngày ba đêm, không say không về.”
Hoàng Chấn Dương đặt tách trà lên bàn: “Các người làm thế này là ép buộc.” – ai nói uống tách trà là xong, như thế này sao coi là thành được.
Ông nói xong thì nhìn sang Khương Đường, tuy đứa con này không phải ông nuôi lớn, nhưng ông cũng đau lòng cho cô, sợ cô phải chịu thiệt thòi nào đó, dù chỉ là một chút.
Vì không phải ông nuôi lớn nên ông không có quyền nói được hoặc không. Nể tình Lục Ly cũng không phải đứa trẻ tồi tệ gì, Hoàng Chấn Dương đem quyền quyết định giao cho Khương Đường.
Khương Đường nhìn Lục Ly, cô ngồi ngay ngắn trước bàn, bưng tách trà trên bàn lên, bưng hai tay đưa tới trước mặt Lục Viễn Tu.
Lục Viễn Tu liếc nhìn Hoàng Chấn Dương, ông cười với Khương Đường, nhận lấy tách trà, một hơi uống cạn.
Lúc này xem như nghi lễ đã hoàn thành.
Ít nhất là về mặt hình thức xem như đính hôn rồi.
Lục Ly từ trên ghế đứng lên, gọi Lục Viễn Tu một tiếng bố, sau đó lại gọi Hoàng Chấn Dương một tiếng bố, rồi nói tiếp: “Con muốn đưa vị hôn thê của con đi mua nhẫn.”
Khương Đường từ trên ghế đứng lên, cô cũng cười với hai người ba.
Hai người ba đồng thanh nói: “Đi đi.”
Chỉ có điều trong giọng nói của ông bố bên đàng gái mang theo cảm xúc không nỡ, còn ông bố bên đàng trai lại là sự sung sướng không thể che giấu.
Đây là sự khác biệt giữa việc bắp cải trắng tươi ngon nhà mình bị heo nhà khác ăn mất và heo nhà mình đi ăn bắp cải trắng nhà người khác.
Nhất định là còn nhiều lời muốn nói.
Hai ông bố nhìn hai đứa con nhà mình đi khỏi thì cũng thay trà thành rượu.
Lục Ly nắm tay Khương Đường đi thẳng đến chỗ đậu xe, sau đó hai người ngồi xe đến cửa hàng vàng bạc lớn nhất thành
phố.
Vốn dĩ trong kế hoạch của anh, đến lúc hai người kết hôn sẽ đặt làm một cặp nhẫn độc nhất vô nhị, nhưng Lục Ly không ngờ tới, đột nhiên ba mình lại bày ra một màn như vậy.
Như vậy cũng tốt, hahahaha, từ nay về sau coi như anh đã chân chính trở thành người có vợ.
Nhẫn kim cương hay nhẫn gì cũng không muốn đợi đặt làm nữa, một giây Lục Ly cũng không thể đợi được.
Mua phiên bản giới hạn là được, đại gia Lục Ly đây ngang dọc không hề thiếu tiền.
Khương Đường đứng trước tủ kính một hồi lâu vẫn không chọn được, ở đây đắt quá, đắt hơn cả mấy chỗ ở trung tâm thương mại ngoài kia nữa.
Lục Ly chọn một viên kim cương lớn, nhân viên đeo thử cho Khương Đường. Viên kim cương này đẹp, nhưng giá càng đẹp hơn, đằng sau có tận mấy con số không, thiếu điền làm cô mù mắt.
Tay Khương Đường trắng, khớp xương ngón tay thon thả, đeo lên trông đẹp mắt vô cùng, nhân viên khen ngợi không ngớt.
Ánh mắt Khương Đường rơi vào cặp nhẫn đơn giản bên cạnh, bên trên không đính kim cương, không đắt như chiếc này nhưng vẫn đắt hơn ở cửa hàng bên ngoài.
Cô đeo trên tay, đung đưa ngón tay: “Cái này cũng được, đơn giản một chút, ngày thường cũng có thể đeo được. Chiếc khi nãy đẹp thì có đẹp nhưng không tiệc làm việc.”
Lục Ly đeo thử chiếc kiểu nam, tự nhiên cũng cảm thấy đẹp.
Anh bảo nhân viên thanh toán cặp nhẫn này và cả chiếc nhẫn kim cương khi nãy.
Khương Đường nói nhỏ với Lục Ly: “Mua cái này thôi, em không mua cái kia đâu.” – Đắt quá, đau cắt da cắt thịt.
Lục Ly cười cười: “Vừa nãy em nói đẹp. Chỉ cần là thứ em thích, lấy hết.”
Khương Đường bây giờ chỉ muốn quay ngược thời gian để thay đổi khẩu cung, chiếc nhẫn kim cương đó xấu, con mẹ nó xấu quá đi thôi.
Lục Ly thanh toán xong, hai người đeo cặp nhẫn mới, tay nắm tay đi về nhà.
Tính ra hôm nay cũng là một ngày quan trọng, dù sao phụ huynh hai nhà gặp mặt cũng coi như là đính hôn có hiệu lực.
Điều này đương nhiên phải ăn mừng thật lớn.
Hai người nghiêm túc thảo luận xem nên đi đâu ăn cơm, nghĩ cả nửa ngày cả Lục Ly và Khương Đường đều cảm thấy không ổn, giống như nhà hàng trên cả thiên hạ này đều không xứng với ngày đặc biệt này.
Sau cùng, hai người đi siêu thị mua một ít thức ăn, chuẩn bị về nhà tự nấu ăn.
Thực đơn hôm nay gồm có bít tết, sau đó làm thêm một vài món ăn kèm và khui một chai rượu vang.
Đầu bếp vẫn là Lục Ly, anh cố ý học từ dì giúp việc ở nhà, đã biết cách chiên bít tết như thế nào để càng ngon miệng và mọng nước.
Lục Ly thích nhìn dáng vẻ Khương Đường ăn món ăn anh nấu, nhìn thấy cô từng chút một ăn sạch chúng, anh cảm thấy rất thỏa mãn.
Bít tết hôm nay rất ngon, Khương Đường ăn một miếng lớn, hai người còn uống chút rượu vang đỏ.
Ăn xong, Khương Đường thu dọn chén đũa trên bàn bỏ vào bồn rửa chén, sau đó thêm một ít nước rửa chén, còn lại thì giao cho Lục Ly.
Theo Lục Ly nói thì tay của con gái phải hạn chế chạm vào nước rửa chén.
Đợi khi Lục Ly rửa chén xong, Khương Đường cũng đã chuẩn bị xong hết.
Cô mặc quần áo thể thao, tóc được cột cao lên bằng thun cột tóc, hai đôi giày thể thao mới tinh được cô lấy ra từ trong tủ giày.
Hai đôi giày cặp size ba mươi sáu, một đôi size bốn mươi bốn.
Lục Ly rửa tay xong nhìn thấy đồ thể thao Khương Đường chuẩn bị cho anh ở đang để trên giường, là kiểu giống với bộ cô đang mặc.
Khương Đường cười với anh: “Thay quần áo đi đại ca, đưa anh đi chạy bộ.”
Lục Ly ừm một tiếng rồi thay quần áo đang để trên giường.
Trước nay anh chưa từng cùng cô chạy bộ, đây là lần đầu tiên.
Lúc xuống dưới lầu, Khương Đường cầm một viên gạch ở bên cạnh, cô vẽ một đường thẳng trên mặt đất.
Sau khi vẽ xong cô ném viên gạch đi, nói với anh: “Em hô một hai ba sẽ bắt đầu chạy, xem ai chạy đến trước cửa nhà anh trước.”
Lục Ly cười cười, đứng ở vạch kẻ nói: “Được.”
Khương Đường đứng ngang với anh nói: “Không được cố ý nhường em đó.”
Lục Ly nhìn cô, vừa cười vừa nói: “Vậy thua rồi không được phép khóc đâu đấy.”
Khương Đường lắc lắc chiếc nhẫn trên tay: “Chị Đường của anh bây giờ là người lớn rồi nhé, cũng đã đính hôn rồi sao có thể khóc được.
Lục Ly khom lưng xuống, bày ra tư thế chuẩn bị chạy, nói với Khương Đường: “Người thua đêm nay không được mặc quần áo, một cái cũng không được mặc.”
Còn chưa đợi cô nói, anh đã hô một hai ba trước, hô xong liền phóng đi.
Khương Đường mắng anh: “Đồ mất nết đê tiện, em nói anh biết anh chết chắc rồi.”
Cô vừa mắng vừa chạy nhưng vẫn chậm hơn Lục Ly một khoảng cách nhỏ.
Khương Đường chạy khá được, Lục Ly cũng vậy, hai người giống như liều mạng, tốc độ chạy cũng như tình cảm mãnh liệt.
Cuối cùng, Lục Ly là người về đích trước.
Kết quả là tối hôm đó, người cởi [email protected] không phải chỉ có một mình kẻ thua cuộc là Khương Đường.
Anh và cô khỏa thân ôm nhau, chỉ sót lại một cặp nhẫn trên người.