Ngày thi đại học, thời tiết rất đẹp.
Khương Đường thức dậy sớm, cô cầm phiếu báo danh ngồi ngây ra bên cạnh giường.
Tuy cô đã cố gắng nửa năm, có hy vọng cạnh tranh với hệ đại học nhưng khoảng cách giữa cô và Lục Ly quá xa, cô biết rõ điều này.
Tối hôm qua Lục Ly không ngủ ở đây, như vậy cơ thể hai người có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Lúc này, điện thoại Khương Đường reo lên, là Lục Ly gọi điện đến.
Cô nghe máy, nói với anh: “Chào buổi sáng.”
Lục Ly ừm một tiếng: “Chào.” – khẽ nói: “Chiều nay thi xong anh ở cổng trường thi đợi em.”
Khương Đường khẽ đồng ý.
Lục Ly nói tiếp: “Đừng căng thẳng, ngày thường thi như thế nào thì lát nữa em cũng thi như vậy. Phiếu báo danh mang theo đầy đủ, bút chì anh đã gọt cho em hai cây, để trong túi bút của em, anh cũng chuẩn bị cục tẩy hình con thỏ mà em thích.”
Khương Đường ừm một tiếng: “Buổi tối gặp.”
Cúp máy, cô tự làm bữa sáng, ăn xong cũng là lúc Hoàng Chấn Dương đến, ông đưa cô đến trường thi.
Vốn dĩ Hoàng Phương Phương cũng muốn đi theo nhưng hôm nay là thứ năm, cậu ấy phải lên lớp không thể đến được.
Về phần Hoàng Viện Viện và Hoàng Thiến Liên, tốt nhất cũng đừng đến.
Bình thường một tuần Khương Đường đến nhà họ Hoàng ăn cơm một lần, mỗi lần cô đều đi cùng Lục Ly.
Hoàng Viện Viện không thiết tha gì với cô. Đây là điều chắc chắn, nhưng cô ta ngại thân phận của Khương Đường nên không dám làm bậy lần nào. Hễ chọc cho Khương Đường không vui, không cần đợi Khương Đường lên tiếng Lục Ly, Hoàng Phương Phương và Hoàng Chấn Dương đều sẽ thay đổi, không tiếng động mà trách cô ta.
Có lúc Triệu Tiến và Tống Đằng Phi cũng thích đến ăn cơm ké, lúc này còn vui hơn nữa, mọi người đều giúp Hoàng Chấn Dương trị tính tình công chúa của Hoàng Viện Viện.
Sau một lần hai lần ba lần, Hoàng Viện Viện đã biết cách ngoan ngõan, một lòng bám lấy mẹ.
Thái độ của Hoàng Thiến Liên đối với Khương Đường đã tốt hơn nhiều, lúc ở một mình chỉ có hai người họ cũng có thể nói với nhau được vài câu, nhưng trong lòng Khương Đường rất rõ, ở trong mắt Hoàng Thiến Liên cô chỉ là vị hôn thê của Lục Ly, chỉ thế mà thôi không hơn.
Sau khi Lục Ly và Khương Đường đính hôn, Hoàng Viện Viện đã không khóc vì Lục Ly trước mặt mẹ mình nữa.
Người ta cũng đã chính thức đính hôn rồi, đã sắp thành anh rể của cô ta rồi, nếu còn làm loạn nữa thì không phải chỉ đơn giản là bệnh công chúa mà cô ta sẽ bị người khác chỉ vào mặt mà mắng.
Công chúa nhỏ Hoàng Viện Viện rất để ý người khác nhìn cô ta như thế nào, cô ta luôn cho rằng bản thân là cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất hoàn mỹ nhất trên thế giới này, vì thế tuyệt đối không thể người ta nói ra nói vào.
Ngày ngày trôi qua, tình cảm của Hoàng Viện Viện đối với Lục Ly cũng dần dần nhạt đi.
*
Trên đường xe cộ qua lại đông đúc, đa số đều là đưa thí sinh đi thi, hai bên đường có rất nhiều chú cảnh sát, sẵn sàng giúp đỡ thí sinh bất cứ lúc nào.
Khương Đường xuống xe, nói với Hoàng Chấn Dương: “Ba, con vào đây. Buổi tối con sẽ về cùng với Lục Ly, ba không cần đón con đâu.”
Hoàng Chấn Dương gật đầu: “Thi cử thoải mái thôi, không sao.” – ông nói: “Vậy ba về trước nhé, con đừng căng thẳng. Thi thế nào cũng được, không sao, ba nuôi con.”
Khương Đường cười cười, xoay người đi vào trường thi.
Hoàng Chấn Dương vốn không có rời đi ngay, ông giống như những bậc phụ huynh khác, đứng trước cổng trường nhìn một hồi lâu rồi mới rời đi.
Lúc đứng trước cổng trường, Hoàng Chấn Dương còn nhìn thấy Lục Ly.
Hôm nay Lục Ly đến một mình, anh nghi ngờ ba mình đã quên mất ngày thi đại học, buổi sáng lúc hai ba con ăn sáng cùng nhau, chuyện liên quan đến thi cửa Lục Viễn Tu hề nhắc tới, một chữ cũng không.
Cũng có thể ông sợ Lục Ly căng thẳng nên ông mới cố ý không nhắc.
Hết một ngày thi, Khương Đường cảm thấy mình thi không tệ, đề có thể làm được cô đều làm hết rồi, bài không biết làm thì cô cũng đánh bừa cho đủ, ít nhất cô chắc chắn mình không bỏ giấy trắng.
Rời khỏi cổng trường, Khương Đường nhìn thấy Lục Ly đứng dưới tán cây đợi cô.
Xung quanh toàn là người, thí sinh và người nhà sắp chặn luôn cửa trường thi.
Nhưng nhiều người như vậy, thế giới ồn ào như vậy, cô chỉ cần liếc mắt một cái là lập tức có thể nhìn thấy anh. Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, mặt mày sáng láng, giống như lúc mới gặp.
Khương Đường chạy qua, nhảy lên, ôm lấy cổ anh, hôn mạnh lên môi Lục Ly một cái.
Rất nhiều phụ huynh ở xung quanh quăng một ánh mắt thế này thế kia sang chỗ hai người, yêu sớm là đây.
Đến khi Khương Đường từ cổ anh tụt xuống, đứng vững lại, Lục Ly mới nhẹ nhàng kéo tay cô: “Đi, em muốn ăn cái gì?”
Khương Đường nhìn anh hỏi: “Anh thi thế nào?” – lại nói: “Chúng ta đừng bắt chước những kẻ ngốc vì để học cùng trường với bạn gái mà cố ý không làm câu hỏi ăn điểm mà làm bài thi kém.”
Lục Ly xoa đầu cô: “Biết rồi, anh cũng không ngốc, tương lai còn phải nuôi gia đình, đương là phải cố gắng hết sức, nỗ lực thi cử.”
Nuôi gia đình, nuôi cô, nuôi con của bọn họ.
Hai người ăn một bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng và lành mạnh, sau đó đi dạo rồi về nhà.
Ngôi nhà nhỏ của cô.
Khương Đường cầm chìa khóa mở cửa, vào nhà bật đèn thay giày.
Cô còn chưa thay sang dép mang ở nhà đã bị Lục Ly ôm lên.
Anh ôm eo cô xoay hai vòng tại chỗ, lại mạnh mẽ hôn cô một hồi sau đó mới thả cô ra.
Khương Đường sờ miệng bị anh hôn có chút tê tê, may mà thi không cần dùng tới miệng bằng không nói chuyện còn không rõ thì còn làm sao mà thi.
Nếu không phải còn môn chưa thi, anh nhất định sẽ đè cô lên giường.
Môn cuối cùng vừa thi xong, Lục Ly đã kéo tay Khương Đường, xe cũng không ngồi, hai người chạy như điên trên đường. Lúc về đến nhà mồ hôi đầm đìa.
Vào nhà cởi giày, tắm cũng không tắm, chỉ rửa tay sau đó lăn thẳng đến phòng ngủ.
Cuối cùng kỳ thi đại học cũng kết thúc, kỳ thi quan trọng nhất của đời người cuối cùng đã kết thúc.
Khương Đường
có cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, sợi dây luôn căng ra trong lòng cô cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Hai người nằm cạnh nhau trên giường, nhìn trần nhà.
Khương Đường nghiêng mặt qua, nhìn Lục Ly rồi hỏi: “Cuối cùng cũng giải thoát rồi.”
Lục Ly gật đầu nói: “Thư giãn một chút, sau này sẽ tốt hơn.”
Khương Đường lật người, nằm sấp trên giường, nhìn anh nói: “Đợi lúc có điểm chúng ta cùng nhau chọn trường đi, chỉ cần cùng một thành phố là được.” – dừng một chút cô nói: “Không cùng một thành phố cũng được, bây giờ phương tiện đi lại tiên tiến lắm.”
Lục Ly nhéo nhéo mặt cô nói: “Chờ khi lên đại học, chờ khi anh hai mươi hai tuổi sẽ cùng em đến Cục Dân Chính.”
Khương Đường nghiêng người nhích về phía Lục Ly, nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, nói: “Được.” – nói xong cô vươn tay ra, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, đặt bên môi hôn một cái.
Lục Ly nhỏm dậy đè cô dưới thân, hai người lăn lộn một vòng.
*
Sau khi thi đại học xong, những đứa trẻ trên đường Thái Nhiên giống như bị điên vậy, ngày ngày rong chơi bên ngoài.
Nổi bật nhất là Tống Đằng Phi và Triệu Tiến, không phải đi du lịch thì cùng nhau đến công viên chơi bóng rổ. Lục Ly cũng đi, còn thường dắt theo Khương Đường, ngoài chơi bóng rổ ra còn có thể ngược đãi cẩu độc thân.
Khương Đường ngồi trên băng ghế dự bị cạnh sân bóng, yên lặng nhìn bọn họ vui vẻ chơi bóng.
Buổi chiều tan học, Hoàng Phương Phương cũng đến, phần lớn thời gian Hoàng Phương Phương sẽ ngồi trên băng ghế cùng Khương Đường xem bọn Lục Ly chơi bóng.
Khương Đường nghiêng mặt qua nhìn Hoàng Phương Phương, có em trai thật tốt, có ba cũng rất tốt, còn cô em gái kia tạm thời đừng nhắc.
Hoàng Thiến Liên vẫn chưa từng nhớ ra cô, nhưng Khương Đường cảm thấy như thế này cũng không tệ, giữ khoảng cách không xa không gần mà chung đụng nhau như thế này cũng khá tốt.
Ít nhất cô biết rằng mẹ cô đã từng rất yêu rất thương cô.
Như vậy đã đủ rồi.
Lục Ly ném một quả ba điểm vô cùng gợi đòn, Hoàng Phương Phương nhìn sân bóng nói: “Anh rể đẹp trai quá.”
Khương Đường cười cười, húyt sáo với bên kia, Lục Ly quay đầu lại làm động tác bắn tim với vị hôn thê, rồi lại cho cô một nụ hôn gió, sau đó dẫn bóng quanh một vòng sân, tiếp tục làm nụ hôn gió kiểu Mỹ.
Triệu Tiến và Tống Đằng Phi tử trận.
Đến khi họ chơi bóng xong, Hoàng Phương Phương đi theo Triệu Tiến và Tống Đằng Phi bị ngược đãi đến sống dở chết dở cùng nhau đi về đường Thái Nhiên bên kia.
Lục Ly chạy tới bên cạnh Khương Đường, nhận lấy nước cô đưa, uống một hơi nửa chai.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người hai người, ánh lên tông màu vàng cam ấm áp. Cái gọi là năm tháng yên tĩnh chẳng qua cũng chỉ có thế.
Sau đó Khương Đường và Lục Ly đi một chuyến về đường Khang An, bên đó vẫn như trước.
Mấy chục năm không có gì thay đổi thì mấy tháng này cũng không thể hơn gì.
Khương Đường nghiêng mặt sang hỏi Lục Ly: “Căn nhà đó anh bán đi chưa?”
Lục Ly cười trả lời: “Bán rồi.”
Cô hỏi tiếp: “Anh bán bao nhiêu tiền, đừng bán lỗ đấy.”
Lục Ly cười cười trả lời: “Ba mươi tám vạn.”
Khương Đường cũng cười theo anh: “Lục Tổng quá ngầu, sang tay một cái kiếm được tám vạn.”
Lục Ly ôm cô vào lòng khẽ nói bên tai cô: “Gom tiền cưới em.”
Khương Đường ôm eo Lục Ly, ở trên môi xinh đẹp của anh hôn lên một cái nói: “Chờ anh.”
Căn nhà đó bán đi cũng tốt, từ nay về sau cũng không liên quan gì nữa, không liên quan đến cô càng không liên quan đến Lục Ly.
Tất cả những chuyện trước cút mẹ nó hết tất cả đi.
Hai người tay nắm tay, từ đường Khang An đi thẳng đến đường Thái Nhiên, tổng cộng tốn hết năm mươi phút.
Trong thời gian năm mươi phút này, anh đi cùng cô, từng bước từng bước nói lời từ biệt với quá khứ.
Lúc đi ngang qua một khu vườn nhỏ, Khương Đường quay mặt qua nhìn Lục Ly, hỏi: “Lục Ly, anh còn nhớ câu đầu tiên anh nói với em là gì không?”
Lục Ly cười cười đáp: “Nhớ.”
Anh dừng một chút lại nói: “Chọn A.”
Ký ức của Khương Đường lập tức quay về mười tháng trước, tháng tám năm ngoái, cửa sau quán bar, anh nhìn cô làm đề Vật Lý.
Lúc này cô mới nhận ra, bọn họ vậy mà đã quen biết nhau được mười tháng.
Chỉ mới mười tháng thôi mà sao Khương Đường lại cảm thấy như đã trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi cô đã đem anh khắc sâu vào linh hồn mình.
Lục Ly nhẹ nhàng nắm tay cô, dắt theo cô chạy điên cuồng, chạy mãi chạy mãi.
Hai chùm tóc của cô lại dài hơn một chút, cùng với anh, nghênh đón sự nhảy múa của cơn gió.
Cô nắm tay anh, cô nắm được cả thế giới này.
Nghe xem, là tiếng ai đang nỉ non trong gió.
Là ai đang nói.
Anh yêu em.
Em yêu anh.