Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Nghe thấy tiếng gọi của Kỳ Úy Nhiên, Thư Nhất lôi kéo cô chuẩn bị đi.
Nhiễm Nhiễm theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Hạ Sênh.
Thấy cậu vẫn cụp mắt lạnh nhạt như cũ, giống như không hề chú ý tới cô, cô cũng không nghĩ nhiều, quay đầu đi theo Thư Nhất.
“Tớ nói này lớp trưởng, một kì nghỉ hè không gặp cậu, hình như cậu lại cao hơn rồi đó!” Thư Nhất đặt khay ăn lên bàn, ngồi xuống nói với Kỳ Úy Nhiên.
Da mặt trắng nõn của Kỳ Úy Nhiên bị câu nói nửa thật nửa giả của cô ấy trêu chọc mà hơi hồng lên, “Cảm ơn nhé.”
“…” Thư Nhất chớp đôi mắt tròn xoe, không hiểu cậu ta đang cảm ơn cái gì, “Không có gì đâu…”
“Các cậu ăn đi!” Ngón tay trắng trẻo bưng bát inox ở nhà ăn, nhẹ đẩy đến trước mặt hai cô gái, “Tớ vừa lấy được đó, còn chưa đụng vào đâu.”
Thư Nhất cúi đầu nhìn, là sườn sốt mà cô ngày đêm thương nhớ hơn cả đồ ăn ngon mẹ làm!
“Cậu cứ ăn đi.” Nhiễm Nhiễm có chút ngượng ngùng, mềm giọng nói.
Trước khi vào lớp 11-1, Kỳ Úy Nhiên không đến mức khách sáo như vậy, vì sao qua một kì nghỉ hè lại thân thiện hơn so với lúc trước nhỉ?
“Tớ đã ăn rồi.” Giọng nói trong trẻo độc đáo của thiếu niên vang lên, Kỳ Úy Nhiên nhìn Nhiễm Nhiễm, da mặt không tự giác lại đỏ lên, “Hai người các cậu ăn đi!”
“Cảm ơn lớp trưởng!” Trong mắt Thư Nhất giờ chỉ có sườn sốt, đâu để ý đến vẻ mặt Kỳ Úy Nhiên như thế nào.
Cô ấy gắp hai miếng sườn nhỏ, trước tiên gắp cho bạn cùng bàn ăn.
Chỉ cần không phải quá cay và quá dầu mỡ thì ăn hai miếng nhỏ cũng không sao.
“Cảm ơn cậu nhé.” Nhiễm Nhiễm mím môi, suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng nói: “Tớ sẽ chuyển tiền cho cậu.”
“Không cần, không cần!” Kỳ Úy Nhiên vội vàng xua tay, sốt ruột nói.
“Vậy lần tới chúng tớ mời lớp trưởng ăn cái khác!” Thư Nhất ở một bên mơ hồ nói.
“Được, được!” Kỳ Úy Nhiên lập tức gật đầu, một chén sườn sốt cơ hồ toàn rơi vào bụng Thư Nhất, cô ấy cảm thấy đúng là tiền nào của nấy.
Nhiễm Nhiễm cũng không kiên trì, nhìn bạn cùng bàn ăn vui vẻ, cười cười gật đầu.
Không khí bàn họ rất hòa hợp, chỗ của Hạ Sênh lại có xu thế đóng băng.
Mấy người bọn họ cũng không biết hôm nay rốt cuộc đại ca bị làm sao, tâm tình phập phồng giống như “dượng cả” (1) tới vậy.
(1) Dượng cả: Tương tự như dì cả của con gái ấy:v ý bảo tâm tình Hạ Sênh bất ổn như đang đến kì vậy =)))
“Sườn sốt hôm nay không ngon à?” Uông Dương chọc chọc Hà Chí Cao cùng bàn, nhỏ giọng hỏi cậu ta.
Hà Chí Cao ngu ngơ: “Làm gì có, vẫn là hương vị quen thuộc mà.”
“Vậy thì vì sao…?” Mắt thoáng liếc về khay ăn của Hạ Sênh, Uông Dương ra hiệu.
Hà Chí Cao cúi thấp người, mặt chôn ở khay ăn, cẩn thận quan sát Hạ Sênh ăn cơm.
Cậu ta chỉ thấy chiếc đũa nhòn nhọn của cậu đâm mạnh vào hai miếng sườn sốt, vẻ vẻ mặt sương giá, dáng vẻ giống như tự hỏi rốt cuộc là người nào đã hạ độc vào hai miếng sườn kia.
Hà Chí Cao bị nghẹn, không nhịn được nấc thành tiếng.
Tiếng động không nhỏ làm Hạ Sênh nhấc mi mắt, liếc nhìn cậu ta.
Cái liếc mắt này làm Hà Chí Cao như bị đóng băng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hạ Sênh, lại vang dội mà ‘ức’ (2) một cái.
(2) Tiếng nấc:v
“…” Lúc này, Hà Chí Cao chỉ muốn đánh chết cái đứa ngồi cùng bàn kia! Không có việc gì lại bảo mình đi nhìn làm gì, “Sênh, anh Sênh… Em không có ý gì đâu…”
“…” Hoàn toàn không biết lời mở đầu này của cậu ta rốt cuộc có ý gì, Hạ Sênh xốc nửa mí mắt liếc nhìn cậu ta một cái, không nói chuyện.
Trong lòng cậu lúc này chỉ nghĩ đến một chuyện: Cô gái nhỏ và tên học sinh hạng nhất kia hình như có quan hệ không tồi…
Cậu, rất, phiền, lòng!
“Các cậu, các cậu gần đây, đều có, cái tật xấu gì vậy!” Hà Đạo Viễn vô cùng băn khoăn đối với việc những người này gần đây thường xuyên nói lắp, cảm giác bất an sâu sắc.
Có phải mấy người này đang muốn giành vị trí đặc biệt của cậu trong lòng anh Sênh hay không?
Bởi vì tật xấu này của cậu, anh Sênh mới kiên nhẫn với với cậu hơn chút ít.
Lúc ấy vừa mới khai giảng năm lớp 10, cả lớp có mấy người trong sáng ngoài tối cười nhạo cậu, về sau nhìn thấy cậu cũng đều khách khí, nhìn Hạ Sênh còn mang theo sự sợ hãi.
Những người trong trường nói rằng năm lớp 10 đó, Hạ Sênh đánh đại ca lớp 12 trường nghề cách vách đến không thể động đậy trên nền xi măng, đàn em của hắn ta khóc lóc báo cảnh sát cầu cứu, nhân tiện gọi gọi xe cứu thương đến.
Nhưng lại không ít người hay nhắc tới chuyện đó, về sau cuối cùng cũng không có ai dám chặn ngõ nhỏ trước cổng trường để thu “phí bảo hộ” nữa.
Cho nên, trong lòng cậu ấy, Hạ Sênh xứng đáng được gọi một tiếng “anh”.
Tuy rằng mồm mép của cậu ấy không nhanh nhạy, nhưng đôi mắt lại rất sắc bén! Hơn nữa, cậu kiên quyết không thể để cho người khác dao động địa vị của mình trong lòng đại ca được!
Không đợi nội tâm Hà Đạo Viễn ấp ủ xong cảm xúc mở miệng “tranh sủng”, hai vị trí vẫn để trống trước bàn nơi sáu người họ ngồi đã bị mùi hương trong không khí thổi đến bá chiếm.
Mũi ngửi thấy mùi vị đồ ăn trong không khí không hợp nhau, nồng đậm mùi nước hoa, Hạ Sênh nhíu mày lại.
“Hạ Sênh.” Hứa Giai Nam cố làm dịu giọng hết mức có thể, gọi cậu một tiếng, “Mấy ngày nữa tới sinh nhật tớ, cậu có rảnh không?”
Ngón tay siết chặt, cậu nỗ lực kìm nén cáu kỉnh muốn đánh cô ta một trận, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.
Chiếc đũa đang chọc sườn sốt lạch cạch ném xuống khay ăn, Hạ Sênh tức khắc bưng khay đứng dậy bỏ đi, ném vào thùng rác, phát ra động tĩnh không nhỏ, khiến không ít học sinh trong canteen kinh sợ đồng loạt rụt cổ.
Lúc Hứa Giai Nam ngồi xuống đối diện Hạ Sênh, Nhiễm Nhiễm đã lặng lẽ chú ý tới bên này.
Cô sợ cậu đổ ụp cơm thừa canh cặn xuống trán cô gái kia.
Còn may, em trai Sênh Sênh chỉ bực bội bỏ chạy lấy người mà thôi.
Cậu luôn bị làm phiền bởi những người mình không thích, chắc hẳn cũng rất khó chịu.
Nhiễm Nhiễm nghĩ thầm.
Kỳ Úy Nhiên thấy cô nhìn chằm chằm vào động tĩnh chỗ Hạ Sênh,