Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Buổi chiều, Đàm Diệu đã sớm cho người đến trường nghề bên cạnh, truyền đạt ý tứ của đại ca: Muốn hẹn đánh nhau, tùy thời phụng bồi.
Mà lúc này, hai nhóm người đang đứng ở bên kia con phố nhỏ hẹn đánh nhau, không tiếng động giằng co.
Mặc dù Nhất Trung cách xa khu vực nội thành, nhưng bởi vì mấy năm nay thành phố C phát triển nên đã sớm dẫn đầu.
Khu đô thị này dựa vào phong cảnh tự nhiên và đang xây dựng các đường hầm trực tiếp đến các thành thị xung quanh.
Trong những năm gần đây, giá nhà đất tăng lên ngày một cao.
Những ngôi nhà cũ nguyên bản này càng sớm bị hủy đi nhanh chóng.
Các dây điện trong con hẻm của tiểu khu cũ giống như mạng nhện, tường ngoài loang lổ vệt nước mưa thấm vào theo năm tháng.
Không có quản lý bất động sản, bên ngoài cửa sổ treo lộn xộn đủ loại quần áo màu mè, giống như treo toàn bộ quốc kỳ trên thế giới vậy.
So với tiểu khu cũ có chút suy tàn này, trên người nhóm thiếu niên hai bên đều không đè nén được sự nóng nảy của tuổi trẻ, ánh hoàng hôn chiếu vào tường ngoài loang lổ tạo thành những vệt lốm đốm.
Cũng không biết có phải người thiếu kiên nhẫn trước luôn dễ dàng bị đánh bại hay không, tuy người này là học sinh chuyên thể thao, tuổi có khi còn lớn hơn Hạ Sênh, nhưng vóc người đứng trước mặt Hạ Sênh lại không phân cao thấp, thậm chí một thân cơ bắp còn có thể dọa người, hắn ta nâng cằm và giơ tay lên chỉ vào mặt Hạ Sênh, mở miệng tuyên bố: “Hôm này mày mở miệng gọi tao một tiếng đại ca, chuyện này chúng ta tính toán xong xuôi!” Còn chưa thấy rõ Hạ Sênh ra tay như thế nào, tên này đã bị ấn quỳ xuống nền xi măng chỉ trong giây lát.
Ngón tay và đầu gối song song chịu một kích khiến vị đại ca này không ăn đau mấy, chủ yếu là vẫn chưa phản ứng lại, “Á”‘ một tiếng, hét lên theo bản năng.
Quần chúng hai bên vây xem: “???”
“Đm! Lần này giải quyết cũng quá nhanh rồi? Nghe nói sức chiến đấu siêu mạnh cơ mà?” Đàm Diệu không nhịn được nói thầm với vài người bên cạnh, “Một thân cơ bắp này là được thổi lên à?”
Mỗi lần có đánh nhau, Hà Đạo Viễn cũng không mở miệng, sợ lời nói làm ảnh hưởng đến khí thế bên mình, ghét bỏ liếc Đàm Diệu một cái.
Trong lòng cậu ta thầm nghĩ mấy kẻ này đều không phải đối thủ của anh Sênh của cậu, Đàm Diệu còn hô to gọi nhỏ như thế làm gì.
Đại ca gào xong, Hạ Sênh buông lỏng người ra.
Lúc này, cậu đứng trên cao, rũ mi nhìn xuống.
Có lẽ là bị đối phương không coi ra gì, ánh mắt giống như đang nhìn cặn bã, vị đại ca lập tức quên đi nỗi đau vừa rồi, dùng một tay còn lại chống xuống mặt đất, đứng lên.
Miệng còn không quên hùng hùng hổ hổ, “Thằng nhóc mày ngấm ngầm giở trò, cũng đừng trách ông đây không khách…”
“Á ―!!!”
Lời còn chưa nói xong, lại hét thảm một tiếng.
Hạ Sênh túm tóc sau gáy hắn, nâng đầu gối thúc một cái lên trên mặt hắn ta.
Sức lực cũng không tính là mạnh, cậu nhanh chóng lùi lại hai bước, sợ người này chảy máu mũi làm bẩn ống quần của mình.
Đại ca cũng có thói quen sạch sẽ đó nhé!
Những người đi theo đại ca kia nghe tiếng hét thảm này ra sức rụt cổ ‘hít’ một hơi, giống như có thể cảm nhận được vị chua trong xoang mũi hắn.
Dòng máu ấm nóng chảy ra từ trong khoang mũi, hòa với chất lỏng không rõ nguồn gốc và nước mắt sinh lý không nhịn được, vị đại ca bụm mặt lau lung tung mấy cái, run run rẩy rẩy đứng lên.
Cũng may giờ không phải ban ngày ban mặt, bằng không vẻ máu me nhầy nhụa dữ tợn này hiện rõ lên trên mặt hắn ta, giống như đang diễn một bộ phim thanh xuân trưởng thành “Liêu Trai Chí Dị” (1) bản hiện đại vậy.
(1) Liêu Trai Chí Dị: là một bộ phim kinh dị đó mọi người:3
Hạ Sênh cũng không quan tâm đến hắn, tay nhàn nhã đút túi quần, môi mỏng mím thành một đường, mặt vô cảm nhìn hắn.
Cái gì mà nhân vật phản diện chết vì nói quá nhiều, chắc chắn là dành cho đại ca này rồi.
Tay dính máu hòa lẫn vết cát vung một quyền, hắn ta lao về phía Hạ Sênh, miệng nói lời không rõ ràng: “Tao phải giết mày…”
“Không ổn, không ổn rồi…” Đàm Diệu hoảng hốt, sợ Hạ Sênh không kiềm chế được nóng nảy mà đánh chết hắn ta mất.
Cậu hơi híp mắt lại, quai hàm căng chặt, không đợi Đàm Diệu nói hết, Hạ Sênh đã giơ chân lên đá vào sườn hắn ta, một chân lại đạp vào đầu đối phương.
Một phát này cậu không nương tay chút nào, mạnh đến mức người kia bay ra sau, ngã xuống mặt đất.
Lúc này mọi người chỉ nghe được tiếng xương cốt toàn thân vị đại ca kia tiếp xúc thân mật với nền xi măng, cũng không nghe thấy tiếng rên rỉ thảm thiết.
Chỉ là lần này, Hạ Sênh không chơi trò mèo vờn chuột như trước nữa.
Cậu cụp mắt nhìn người đang nằm ôm đầu trên mặt đất, cả người Hạ Sênh đầy sát khí.
Chậm rãi nhấc chân lên, cậu đi đến trước mặt vị đại ca đã mất đi sức chiến đấu kia.
Nhóm người bên trường nghề nhìn Hạ Sênh từng bước từng bước đi về phía đại ca mới của bọn họ, như nhìn thấy Diêm Vương dẫm lên xương khô phát ra từng tiếng ‘răng rắc’, một đám theo bản năng mà lùi bước, không ai dám tiến lên giúp đỡ.
Con ngươi bị bao phủ bởi một màu đỏ nhợt nhạt không rõ, Hạ Sênh cong gối nhấc chân, chuẩn bị đạp lên đầu hắn ta lần nữa.
Hà Đạo Viễn cũng không quan tâm nhiều như vậy, chạy tới muốn kéo cậu lại.
Bọn họ không sợ đánh nhau, nhưng sự hung ác của Hạ Sênh lần này lại không áp chế được, dáng vẻ khiến bọn họ thật sự sợ hãi.
Sợ rằng cậu sẽ đánh người đến gần chết, hình phạt của học kỳ trước còn chưa xong hết đâu!
“Hạ Sênh!”
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, dường như là dùng toàn bộ khí lực, trong giọng nói mang theo sự hoảng loạn và lo lắng, còn nhanh hơn một bước so với bọn họ.
Nghe được giọng nói quen thuộc, màu đỏ trong mắt cậu dường như biến mất hơn phân nửa, bàn chân sắp rơi xuống bỗng dừng lại.
Lông mi cậu run rẩy trong chốc lát, hai tay siết chặt, Hạ Sênh xoay người.
Cô gái chạy đến đầu ngõ, vừa lúc thấy một màn này.
Người nằm trên mặt đất rõ ràng đã không còn năng lực đánh trả.
Khi hai người còn nhỏ, không phải cô chưa từng thấy Hạ Sênh đánh nhau, chỉ là không giống như bây giờ, cả người cậu tản ra sự hung bạo, như thể không đặt dáng vẻ sống chết của đối phương vào mắt, cô chưa từng thấy bao giờ.
Trong lòng phút chốc dâng lên cảm giác sợ hãi làm cả người cô co rúm lại.
Không phải sợ bộ dáng thô bạo của cậu, mà là sợ cậu thật sự không quan tâm, hủy hoại tương lai của chính mình bởi những việc này.
Một tay cô gái nhỏ chống ở đầu tường, một tay thoáng cúi người chống ở đầu gối, nhịn không được há miệng thở phì phò.
Ngay lúc Hạ Sênh hoàn hồn nhìn cô, khẽ mở miệng, nhẹ giọng gọi cậu: “Em trai Sênh Sênh…”
Cũng không biết cách xa như vậy, cậu có