Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Trần Phong ở ghế trước lắng nghe, lặng lẽ nhìn qua kính chiếu hậu, vui mừng vì cuối cùng cậu chủ nhỏ nhà mình cũng biết quan tâm đến người khác rồi.
Quả nhiên, tình cảm lớn lên từ nhỏ cùng nhau vẫn có sự khác biệt mà.
Kết quả, ngay tại phút 90 lại khiến ông phải điên lên.
Khi cô Nhiễm Nhiễm nghe thấy câu “người giám hộ” này rất rất rất không vừa lòng.
Đôi mắt cô bé chứa đầy tức giận.
Ối giời ơi, cậu chủ nhỏ đúng là có mắt như mù, nói vậy sẽ không khiến các cô gái vui vẻ đâu, về sau phải làm sao bây giờ?
Chiếc xe mau chóng về đến nhà.
Vừa mới dừng hẳn, Nhiễm Nhiễm đã cầm cặp sách chuẩn bị xuống xe, một giây cũng không muốn ở lại cùng Hạ Sênh.
Đã lâu không nói chuyện với nhau, bây giờ người này không hề có một chút xíu xiu dễ thương nào cả!!
Chỉ là cặp sách của cô bị kéo một cái, không động đậy được.
Lại kéo thêm phát nữa, kéo cả người qua luôn.
Nhiễm Nhiễm: “???”
Nhiễm Nhiễm nhìn theo cặp sách, ngước lên thấy Hạ Sênh đang ở trên cao cụp mắt nhìn cô, một tay tóm lấy cặp sách, vẻ mặt như cười như không:).
Cô há hốc miệng, dùng ánh mắt lên án nhìn cậu.
“Xuống xe đi nào.” Hạ Sênh nhìn vẻ mặt tức giận của cô, kiềm chế khóe miệng để không bật cười, giọng nói lười biếng.
Nhiễm Nhiễm nghe vậy, kéo cái cặp, ý bảo cậu buông tay thì cô mới có thể xuống xe được.
“Tớ cầm giúp cậu.” Hạ Sênh nói.
“…???” Nhiễm Nhiễm giật mình.
“Miễn cho cặp sách quá nặng đè ép chiều cao của cậu, thế thì có bổ sung Canxi cũng vô dụng.” Hạ Sênh nhướng mày, miệng khẽ nhếch lên.
Nhiễm Nhiễm nhắm mắt lại, thở dài một hơi, mở cửa xe rồi đóng cái rầm, chân ngắn nhanh chóng đi vào trong.
Còn chưa bước nổi hai bước, cổ tay đã bị cậu bắt được.
Hơi lạnh từ bàn tay cậu truyền tới, Nhiễm Nhiễm dừng bước.
Hạ Sênh không nói chuyện, một tay xách cặp, một tay cầm cổ tay người phía sau dắt đi.
Tuy rằng cậu không quay đầu lại nhìn nhưng bước chân cũng không quá nhanh, vừa đủ để cô đuổi kịp.
Trong đầu đầy dấu chấm hỏi, Nhiễm Nhiễm chỉ có thể theo cậu vào nhà.
Vốn dĩ Hạ Sênh ghét bỏ thang máy trong nhà là đồ chuyên dụng dành cho người già, nhưng hôm nay cậu lại không chê, trực tiếp kéo cô vào, ấn lầu hai.
“…” Nhiễm Nhiễm nhìn cửa thang máy khép lại, cúi đầu nói thầm một câu: “Tớ có thể tự đi được mà.”
Hạ Sênh nhìn dáng vẻ buồn bực này của cô, thấy hơi buồn cười, lại có chút đau lòng.
Ra khỏi thang máy, cậu kéo cô vào trong thư phòng, ném cặp sách lên bàn, dùng lực ấn người lên ghế sô pha.
“Hôm nay ai bảo cậu đến đó?” Hạ Sênh nghiêng người dựa vào bàn, tay đút túi quần nhìn Nhiễm Nhiễm ngồi trên sofa.
Cậu không ngu ngốc đến nỗi vô duyên vô cớ mà cho rằng nhóc con này lại biết chỗ cậu đánh nhau.
Nhiễm Nhiễm nghĩ một hồi: “Tớ nghe có người nói ở ngõ hẻm có người đánh nhau, thế là tớ chạy tới luôn.”
Hạ Sênh nghiêng đầu ‘xùy’ một tiếng: “Vậy nếu không phải tớ thì sao?”
Nhiễm Nhiễm liếc cậu, ngay sau đó lại nhìn sang chỗ khác, bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Cậu nói là nếu mà, dám đánh nhau ở cổng Nhất Trung thì còn có thể là ai nữa?”
Năm lớp 10, cũng là do cô vô tình nghe được thông báo cậu bị phê bình, mới biết cậu đánh nhau với trường kế bên.
Trước đó, cô không biết cũng không có biện pháp, hôm nay biết rồi thì sao có thể đứng yên được chứ?
Hạ Sênh nghe vậy, thiếu chút nữa bị cô chọc cười ra tiếng, tiến lên một bước, cúi người gõ nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô, cố ý hung dữ hỏi: “Vậy mà cậu còn dám chạy tới à? Không sợ hả?”
Nhiễm Nhiễm ‘A’ một tiếng, che cái trán lại, tức giận mà trừng mắt nhìn cậu.
Thấy cậu nhìn chằm chằm mình giống như rất muốn biết đáp án, cô lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là cậu thì sợ cái gì chứ?”
Thấy trong mắt cô toàn sự ấm ức, lông mi Hạ Sênh run rẩy, mất tự nhiên thu hồi tầm mắt.
Cậu đi qua, đưa tay lên xoa đầu cô, “Lần sau bảo cậu chờ thì cứ ngoan ngoãn chờ ở trên xe! Nếu còn dám chạy loạn nữa, tớ đánh gãy chân cậu!”
Nhiễm Nhiễm: “…”
“Đi, xuống ăn cơm thôi!” Hạ Sênh xoa xong, bỏ lại câu nói này rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Trước khi đi lại bắt chước người giám hộ, không quên nói thêm một câu, “Ăn cơm xong thì nhớ làm bài tập đấy.”
“….” Nhiễm Nhiễm không biết nói gì, đưa tay sờ mái tóc đã rối tung, thở phì phò.
Vừa cào cào tóc lại cho ngay ngắn, vừa bực bội với thái độ kỳ quái của Hạ Sênh.
Trước đây, hai người họ đã lâu chưa nói với nhau câu nào.
Cô vốn nghĩ rằng mình đột nhiên ăn nhờ ở đậu, cậu sẽ giống như trước kia, xa cách với cô.
Chỉ là, hiện giờ lại không như cô nghĩ.
Không hiểu sao, dường như hai người đã trực tiếp loại bỏ sự xa cách mấy năm nay, cảm giác quen thuộc trong dĩ vãng lại ùa về.
Nhưng lại có rất nhiều chỗ kì lạ, cô cũng không rõ.
Nhiễm Nhiễm quyết định không nghĩ đến mấy cái đó nữa, nhẹ thở phào, đứng dậy xuống lầu.
Lúc Hạ Sênh kéo Nhiễm Nhiễm vào thang máy đã bị dì Trịnh nhìn thấy.
Lo lắng cô bé bị cậu chủ nhỏ bắt nạt, may là Trần Phong đã kịp giữ bà lại, nói bà không cần phải lo, là hai đứa trẻ muốn bồi đắp tình cảm thôi.
Nghe được câu này, đầu lông mày đang nhíu lại của dì Trịnh mới giãn ra, các loại suy đoán ùa vào trong lòng.
Lúc này thấy Hạ Sênh đi xuống, dì Trịnh theo bản năng liếc phía sau cậu.
Không thấy Nhiễm Nhiễm đâu, bà hỏi: “Cậu chủ, cô Nhiễm Nhiễm đâu ạ?”
“Có lẽ do chân cô ấy quá ngắn nên đi chậm dì ạ.” Giọng cậu lành lạnh, dáng vẻ ghét bỏ.
Nhưng đôi mắt kia lại không phối hợp, khẽ liếc ra đằng sau.
Dì Trịnh: “…” Chắc là do bà suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bước chân nhẹ nhàng như con mèo nhỏ đi xuống cầu thang, Nhiễm Nhiễm lặng yên không một tiếng động đứng phía sau lưng cậu hai mét, từ trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt.
Bây giờ cô rất muốn cậu lại xa cách với mình như trước kia.
Nhìn thoáng qua Hạ Sênh, cô nhấc chân dẫm qua hai