Edit: Mel
Beta: Khang Vy
Hạ Sênh rống xong những lời này, không chỉ Nhiễm Nhiễm ngây ngẩn mà đến cả Thư Nhất ở đầu bên kia điện thoại cũng như bị yểm thuật định thân.
Im lặng cả buổi, cô ấy nuốt vài ngụm nước miếng mới tìm lại được giọng nói của mình.
“… Nhiễm Nhiễm, giọng nói này sao nghe quen quen vậy?” Thư Nhất không dám tin hỏi lại.
Cô ấy cũng đến nhà Nhiễm Nhiễm chơi mấy lần, giọng nói của ba cô tuyệt đối không phải thế này.
Huống hồ, cô ấy cũng biết, bạn thân bắt đầu đi học lại sẽ ở nhờ nhà họ hàng.
Chỉ là, giọng nói của “thân thích” này, cảm giác sao lại quen vậy chứ? Hơn nữa có quá nhiều sự trùng hợp, ngay lập tức khiến cô ấy liên tưởng đến người nào đó không có khả năng là “thân thích” này nhất.
Đợi đã… Tin đồn cô đang muốn chia sẻ với bạn cùng bàn, chẳng lẽ nữ chính là Nhiễm Nhiễm hả??
Đây là “cũng không tính là thân” à??
Nhiễm Nhiễm thấy Hạ Sênh còn nghiêng người dựa vào bàn, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thề muốn giám sát cô đến khi cô nói chuyện điện thoại xong rồi bắt cô làm bài tập.
Bất đắc dĩ lại khó hiểu, cô liếc Hạ Sênh một cái, quay đầu nói với Thư Nhất đầu bên kia điện thoại: “Nhất Nhất, nếu được, chờ lát nữa tớ gọi lại cho cậu nhé?”
Thư Nhất chớp mắt, tự hỏi trong hai giây: “Ok, chờ các cậu nói chuyện xong rồi gọi cho tớ cũng được.”
Nhiễm Nhiễm cứ cảm thấy trong lời nói của bạn cùng bàn có ý tứ kỳ quái nào đó: “…”
Cúp điện thoại, trong đầu Nhiễm Nhiễm hiện lên một đống dấu chấm hỏi nhìn cậu.
Đương nhiên Hạ Sênh biết cô đang bực bội cái gì.
Mới vừa nghe thấy nhóc con gọi bên kia hai chữ thân mật là “Nhất Nhất”, cậu lập tức bình tĩnh lại.
Sáng nay cậu đột nhiên phát hiện có tình địch, đã sớm đi tìm hiểu rồi, cái tên đứng hạng nhất đó là Kỳ Úy Nhiên.
Ba chữ thì một chữ cũng không liên quan, sự phòng bị của cậu nháy mắt được thu lại.
Cậu mơ hồ nghe thấy đó là giọng của con gái, không có gì bất ngờ thì chính là bạn thân của cô.
Đại ca trở nên an tâm hơn rồi.
Chỉ là lúc này, cậu cũng không thấy hối hận về hai câu vừa rống kia.
Có một số việc một khi đã nảy sinh trong đầu thì sẽ rất khó để ngăn lại.
Hạ Sênh từ cạnh bàn đi tới, giơ tay đè đầu cô: “Bạn thân hỏi thì phải ăn ngay nói thật.
Trẻ con không được nói dối, nghe chưa?”
Khóe miệng người này hơi cong lên, cực kỳ giống như đang cười nhạo chiều cao của cô.
Nhiễm Nhiễm: “???”
Cái người này sao cứ phải khiến người ta cáu thế nhỉ??
Hạ Sênh nghiêm túc nói xong, tay đè đầu cô còn vỗ nhẹ hai cái.
Sau đó, cậu xoay người đi ra ngoài, tiện tay giúp cô đóng cửa phòng.
Nhiễm Nhiễm ngồi xuống, hít sâu một hơi thật sâu.
Cô cầm cây tăm chọc vào miếng mận nhỏ trong đĩa, đưa vào miệng.
Thanh nhiệt, nhuận phổi, tĩnh tâm an thần, cô tự nói với chính mình: Mình không tức giận, mình không tức giận chút nào.
Tĩnh tâm ăn hơn nửa đĩa trái cây, Nhiễm Nhiễm mới gọi lại cho Thư Nhất.
“Nhiễm Nhiễm!” Thư Nhất nhấc máy, sốt ruột rú lên, nói tiếp: “Cậu đừng nói cho tớ bất kì cái gì cả! Tớ muốn sống lâu thêm hai năm nữa!”
Nhiễm Nhiễm: “…”
Sự hóng hớt cao độ của bàn cùng bàn khiến Nhiễm Nhiễm cho rằng về sau cô ấy sẽ có thể trở thành phóng viên giải trí được đấy.
Hôm nay, lần đầu tiên cô hiểu được hình tượng “đại ca trường học” của Hạ Sênh đã ăn sâu vào máu mọi người.
Nhiễm Nhiễm nghĩ ngợi, giọng mang ý cười hỏi lại: “Cậu thật sự không muốn nghe à?”
Thiên thần và ác quỷ đối diện giao chiến trong ba giây: “Vậy cậu bí mật nói cho tớ được không?”
Nhiễm Nhiễm cười: “Lúc trước tớ có nói với cậu, học kỳ này tớ ở nhờ nhà họ hàng, chính là ở nhà cậu ấy đó.”
Cho dù hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, nhưng cô vẫn thấy hai nhà có quan hệ vô cùng thân thiết như họ hàng vậy.
“…?” Thư Nhất thắc mắc, u oán nói: “Vậy sao cậu lại nói rằng cậu không thân với cậu ấy chứ.”
Nhiễm Nhiễm cũng không biết nên giải thích như thế nào với cô ấy: “Mấy năm nay đúng là không thân lắm.”
Thư Nhất nhớ tới năm lớp 10, cô ấy vô tình nhìn thấy đại ca ở trường, đại ca cũng không chú ý đến các cô, trong nháy mắt cũng nhẹ cả người.
Sau khi cô ấy thở phào nhẹ nhõm xong lại có chút lo lắng: “Cậu ấy rất hung dữ đó! Có bắt nạt cậu không!”
Nội tâm vừa run rẩy vừa nghĩ cách làm thế nào để đến chỗ đại ca cướp người về: “Nhiễm Nhiễm, nếu không thì cậu đến nhà tớ ở đi.
Đừng sợ! Tớ bảo ba tớ lái xe đến đón cậu nha!”
Lần trước Thư Nhất đã bàn với cô về chuyện này.
Nhưng nghĩ đến vấn đề của mình, cô đã gạt bỏ tâm tư này.
“Không cần, không cần đâu, cậu ấy sẽ không bắt nạt tớ đâu.” Nhiễm Nhiễm vội vàng nói, cuối cùng lại thêm một câu: “Tính tình cậu ấy khá tốt đấy.”
“???” Giống như nghe được một câu chuyện phi lý nào đó, Thư Nhất híp mắt, sau hai giây mới phản ứng được bản thân không nghe nhầm.
Vì vậy, cô ấy lặng lẽ đưa tay lên che microphone, giảm âm lượng, nói bằng một giọng rất nhỏ: “Nhiễm Nhiễm – nếu cậu ta vẫn đang ở bên cạnh cậu, cậu hãy ho một cái đi, gửi địa chỉ cho tớ, tớ sẽ lặng lẽ đến đón cậu ngay –“
Nhiễm Nhiễm cảm thấy bạn cùng bàn có suy nghĩ kiểu “Nếu cậu bị bắt cóc, hãy chớp mắt một cái đi”, Nhiễm Nhiễm: “…”
“Cậu ấy đi ra ngoài từ lâu rồi.” Nhiễm Nhiễm nói.
“Thật à?”
“Ừ.” Dù biết Thư Nhất không nhìn thấy, Nhiễm Nhiễm vẫn gật đầu, bảo đảm nói.
Biết bạn cùng bàn sẽ không lừa mình, Thư Nhất mới yên tâm.
Tính hóng hớt của cô ấy lại bùng lên.
“Nhiễm Nhiễm, tớ nói cho cậu cái này! Tin tức nóng hổi nhất đó! Mấy tin đồn trước đó đều sai sự thật hết!” Thư Nhất nghĩ đến Hạ Sênh có quen biết với bạn cùng bàn, lại cân nhắc lúc tan học hai cô tạm biệt nhau, thời gian không khớp, hứng thú bừng bừng thảo luận với Nhiễm Nhiễm: “Đại ca không thích con trai! Người không thân với cậu ấy, hình như đã có bạn gái rồi!”
Nhiễm Nhiễm: “…?” Không nhìn ra đấy.
Thư Nhất biết cô bạn của mình ít nói, không chờ đến lúc cô trả lời, tiếp tục diễn thuyết đầy nhiệt huyết: “Lúc tan học, không phải chúng ta đi trước sao, theo một nguồn tin đáng tin cậy…”
Thư Nhất thêm mắm dặm muối nói xong, sau khi nói xong còn cảm thán một câu: “Quan trọng là chưa ai nhìn rõ bạn gái đại ca trông như thế nào, trên người mặc đồng phục trường chúng ta, đều giống nhau nhau hết.
Đại ca lại che chắn cho cô ấy quá tốt, quấn một cái áo sơ mi trắng lớn, còn ấn đầu cô ấy vào trong ngực, một sợi tóc cũng không lộ ra ngoài!”
Nhiễm Nhiễm: “…” Cậu xác định là đại ca che chắn ư?
“Nhưng cô ấy rất lùn, chắc còn không cao bằng bọn mình.” Thư Nhất lại nói.
“…” Đôi mắt Nhiễm Nhiễm giật giật, đập bàn nói: “Không có.”
Thư Nhất: “Gì cơ?”
“Cao bằng tớ.” Nhiễm Nhiễm bất lực.
“Ồ… Hảaaa??” Một tiếng “Hả” của Thư Nhất kéo dài, thật muốn bắt tín hiệu không dây đến chỗ cô bạn tốt