Hiển nhiên La Văn Lâm không nghĩ tới vì sao Nhan Tô Tô lại nghe ra được giọng nói của hắn. Theo như bình thường mà nói, hắn là đạo diễn, điều khiển phương hướng của cả một chương trình, loại chuyện lồng tiếng này có khi nào mà hắn phải tự mình làm chứ, giống như ở trên xe buýt, nếu mọi việc suôn sẻ, tất cả các giọng nói nên được lồng tiếng và thu âm một cách chuyên nghiệp bởi búp bê, nhưng lại có một đóa kỳ hoa như Nhan Tô Tô, để cho hắn không thể tự mình nhiều lần ra ứng cứu... Nghĩ tới đây dù La Văn Lâm đã là một lão làng trong giới cũng không khỏi thấy xấu hổ ho khan một tiếng.
Sau đó hắn mới bình tĩnh nói: "À, tôi là La Văn Lâm." Dáng vẻ giống như không có nghe thấy bất cứ cái gì, cô cũng bình tĩnh.
La Văn Lâm nói tiếp: "Tô Tô à, thành tích buổi ra mắt của chương trình thực tế của chúng ta lần này rất tốt, tuy nói là thành quả của cả đội nhưng sự đóng góp của cô ở bên thật sự là một điểm nhấn."
Lời La Văn Lâm nói không chỉ trong trường hợp đó mà còn có một điều nữa, tuy Nhan Tô Tô ở trong chương trình đã đặt ra rất nhiều vấn đề cho người sáng tạo chính, làm cho người sáng tạo chính của chương trình muốn đau đầu. Nhưng cũng chính bởi vì có một khách mời đặc biệt như Nhan Tô Tô nên đã cống hiến cho chương trình rất nhiều quan điểm, cũng ép cho nhóm người sáng tạo xuất hiện những ý tưởng không ngờ, đồng thời kết hợp cả kịch bản gay cấn với chương trình truyền hình thực tế tiến hành sáng tác lần thứ hai. Thành tích đã chứng minh tất cả.
Nhan Tô Tô cũng vô cùng lễ độ, nghe vậy thì trả lời: "Cảm ơn đạo diễn La đã khẳng định, tôi nhất định sẽ tiếp tục học tập, cố gắng nâng cao hơn, không phụ lòng sự khẳng định của ngài, tiếp tục cố gắng khi làm việc cùng với cả đội vào lần sau!"
Phần lời kịch này có chút kỳ quái làm cho La Văn Lâm không khỏi nghẹn lời, hắn không có sợ nhưng lần này thiếu chút nữa thì nhiều lần Nhan Tô Tô làm cho hắn phải ăn mấy viên thuốc trợ tim cấp tốc rồi, nếu mà có lần sau thì sợ là phải trực tiếp uống thuốc hình tròn luôn cho rồi... Lại vẫn tiếp tục học tập, hắn sợ nếu Nhan Tô Tô để lộ khuynh hướng này ra thì một nửa ghế sáng tạo trong tổ kịch bản phải bỏ trống rồi.
La Văn Lâm dừng lại một chút mới nói: "Khụ, Tô Tô không cần khiêm tốn như vậy, hiện tại cô đã cực kỳ ưu tú rồi." ... Tiếp tục học tập để nâng cao gì gì đó, chúng tôi không cần như vậy đâu.
Nhan Tô Tô lại vội vàng khiêm tốn nói: "Không có không có, đây là lần đầu tiên tôi tham gia chương trình truyền hình, còn có rất nhiều điều không hiểu, trước đó được tổ tiết mục chăm sóc rất nhiều cho nên khẳng định muốn tiếp tục học tập."
Bất luận có nghe như thế nào thì cũng cảm thấy đây là một thanh niên tốt, khiêm tốn cố gắng vươn lên, La Văn Lâm đặc biệt nghe ra được là Nhan Tô Tô thành tâm thành ý khi nói những lời này ra. Nhưng chính là, khụ, để cho vị đạo diễn này nghĩ lại quá trình tang thương khi quay chương trình thì La Văn Lâm không khỏi buồn cười, chuyện này nói như thế nào nhỉ, một cô gái nhỏ, không dùng bất cứ đao thương nào mà đã làm cho một đám đàn ông to lớn làm cùng với hắn khêu khóc om sòm.
La Văn Lâm dở khóc dở cười, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Tô Tô, tối hôm nay cô có rảnh không?" Khi bắt đầu cuộc trò chuyện này thì tất cả mọi người trong vòng đều ngầm hiểu là người khác muốn mời mình.
Nhan Tô Tô nghe ra được nhưng cô vừa mới xem đồng hồ, đã hơn ba giờ rồi, bên ba mẹ của cô đều đã sắp xếp lịch trình, nói không khách khí thì so với một minh tinh nhỏ như cô thì còn vội vàng hơn nhiều, rất không dễ gì mà hai người họ đều cùng ở nhà, cô chuẩn bị về sớm một chút để giúp đỡ nấu cơm, nên vội vàng nói một cách xấu hổ: "Thực xin lỗi đạo diễn La... Tối nay tôi có việc rồi."
La Văn Lâm có chút ngoài ý muốn, nhưng đối với một cô bé thông minh hiếm thấy có được ở trong giới nên hắn vẫn thận trọng nhắc nhở một câu: "Tô Tô, chương trình truyền hình này có thể khiến độ nổi tiếng và thu hút nhân khí cao lên một thời gian ngắn, tham gia nhiều hoạt động một chút, quen biết thêm nhiều người một chút thì có lợi rất lớn trên con đường tương lai của cô."
Nhan Tô Tô nghe ra được ý tốt của La Văn Lâm, nói vậy thì tối nay có một bữa tiệc có nhiều người quan trọng tham dự, vị đạo diễn La này hoàn toàn có ý tốt muốn dẫn dắt.
Nhưng mà Nhan Tô Tô suy nghĩ, cô tiến vào giới giải trí là vì có thể hoàn thành thí nghiệm, cho dù là thí nghiệm rất quan trọng thì khi so sánh với việc cùng ăn một bữa cơm với người nhà thì cũng có thể gác lại. Dù sao thì có rất nhiều cơ hội để làm thí nghiệm nhưng người nhà bọn họ, trước đây chỉ có ba mẹ bận rộn công việc nhưng cô có thể ở nhà chờ họ, chờ cho tới khi cô lên đại học, đặc biệt là khi cô tiến vào phòng thí nghiệm, cơ hội để người một nhà bọn họ đoàn tụ là rất ít, nhất là gần đây đã có rất nhiều việc xảy ra, cũng đã một thời gian dài cô không có về nhà rồi.
Tuy Nhan Tô Tô độc lập nhưng cũng rất quý trọng thời gian mỗi một lần gia đình đoàn tụ.
Nhan Tô Tô khóe léo từ chối ý tốt của La Văn Lâm: "Thật sự cảm ơn sự dẫn dắt của đạo diễn La, nhưng tối hôm nay tôi có một việc vô cùng quan trọng, đã phụ ý tốt của ngài rồi, thật sự rất xin lỗi."
La Văn Lâm vừa nghe được liền biết được có lẽ Nhan Tô Tô có một việc rất quan trọng cần làm, trong lòng hắn tiếc hận nhưng cũng không bắt buộc: "Được rồi, vậy thì liên hệ sau." Sau đó không đợi Nhan Tô Tô nói lời lịch sự thì hắn đã vui đùa nói: "Chỉ cần cô đừng nói cái gì mà tiếp tục cố gắng nâng cao có gì đó thì lần sau chúng ta vẫn có khả năng tiếp tục hợp tác."
Nhan Tô Tô ngẩn ra, ngay lập tức phản ứng kịp lời vui đùa của La Văn Lâm, bắt đầu cười theo: "Tốt, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, duy trì trình độ, tranh thủ lần sau hợp tác với ngài!"
Khi ngắt điện thoại của La Văn Lâm xong Nhan Tô Tô mới thè lưỡi một cái, bây giờ càng ngày cô càng phát hiện ra ông chủ thật sự rất lợi hại, cô chỉ là cố gắng học tác phong của ông chủ thôi vậy mà chỉ đối nhân xử thế có một lát thì đã cảm thấy mệt mỏi rồi... So với việc ở trong phòng thí nghiệm 9126 một tháng thì còn mệt mỏi hơn ~
Cần phải cảm ơn ý tốt của đạo diễn La nhưng cũng không thể vì từ chối mà đắc tội với đối phương, cần phải duy trì mối quan hệ... Ai, thật sự là không dễ một chút nào.
Hôm nay giống như có một bài kiểm tra cách ứng xử của Nhan Tô Tô vậy, di động của cô lại vang lên, vậy mà lại là một đạo diễn lớn, Nhan Tô Tô nhận cuộc gọi: "Đạo diễn Khổng, ngài khỏe ~ "
Khổng Kiến Trung ở đầu dây bên kia cười rộ lên: "Tô Tô à, biểu hiện của cô trên chương trình thực tế rất tốt đó! Còn chưa có chúc mừng cô lại lên hot search rồi!"
Đại khái là đã giao tiếp với vị đạo diễn này rất nhiều lần rồi, lại có quan hệ khá quen thuộc với ông chủ của bọn họ nên Nhan Tô Tô thả lỏng hơn nhiều, cười nói: "Cảm ơn đạo diễn Khổng ~ "
Giọng điệu của Khổng Kiến Trung cũng rất tùy ý, hắn gọi cuộc điện thoại này cũng không phải là muốn chúc mừng Nhan Tô Tô, hắn quay phim truyền hình nên người mua chủ yếu là những đài truyền hình lớn cho nên con đường tin tức nội bộ cũng tương đối nhiều, bây giờ là muốn đến nhắc nhở Nhan Tô Tô: "Hôm nay có một bữa tiệc rất quan trọng, được tổ chức ở đài truyền hình Q, cô có nhận được thông báo không?"
Nhan Tô Tô đã từng hợp tác với bọn họ, lại có một chương trình thực tế đang phát sóng. Hiện tại cô cùng với chương trình này đang được tìm kiếm rất nhiều. Nếu đài Q xem trọng điểm này một chút thì thế nào cũng sẽ thông báo cho cô.
Nhan Tô Tô thật không ngờ vậy mà Khổng Kiến Trung gọi điện thoại cho cô cũng là vì chuyện này, cô xấu hổ nhưng vẫn thẳng thắn nói: "Mới vừa rồi đạo diễn La đã nói cho tôi biết nhưng bởi vì tôi có một chuyện khác nên đẩy đi rồi."
Khổng Kiến Trung ở đầu dây bên kia không khỏi cao giọng một chút: "Đẩy? ! Không phải chứ Tô Tô, cô có biết bữa tiệc ngày hôm nay rất quan trọng hay không! Những sắp xếp khác của cô có khi nào mà không sắp xếp lại được nhưng việc như thế này chỉ có một lần mà thôi... Cô không biết có bao nhiêu người chen muốn vỡ đầu mà vẫn không thể tìm được cửa vào hay sao!"
Khổng Kiến Trung rất lo lắng, trong thời đại này có quá nhiều đứa trẻ quay phim nhưng không có linh cảm, việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt thì lại rất lanh lợi cho nên những đứa trẻ này có những cơ hội rất tốt. Còn những đứa trẻ giống như Nhan Tô Tô cố gắng học diễn xuất, sẽ thật đáng tiếc nếu như bỏ qua những cơ hội mở rộng mối quan hệ thì cuối sẽ không thể đi lên được, cuối cùng trong vòng này chỉ còn lại những người chỉ nghĩ đến những việc khác mà thôi!
Khổng Kiến Trung đang bước đi trong một bầu không khí bụi bặm cho nên không thể không nói nhiều hơn mấy câu, vào thời đại này không luồn cúi là không thể được, cơ hội quan trọng như vậy mà Nhan Tô Tô cũng bỏ qua không tham gia. Hắn chuẩn bị về sau nói với Hoắc Lãng mấy cậu, về sau chuyện như thế này không thể để cho Nhan Tô Tô tự mình quyết định được, vẫn nên là người đại diện như anh quyết định đi.
Nhan Tô Tô nghe mà cảm thấy xấu hổ, chuyện của cô mà vẫn làm phiền đạo diễn Khổng quan tâm như vậy thì không khỏi chăm chú nghiêm túc lắng nghe, không dám phản bác lại. Rất không dễ gì mới cúp được điện thoại vậy mà cô lại cảm thấy có một chút cảm giác tội lỗi. Từ khi cô tham gia vào trong vòng này đã gặp được rất nhiều người có lòng tốt, tất cả mọi người đều nguyện ý giúp đỡ cô, nếu như cô không hăng hái, không cố gắng học tập thì giống như có lỗi với mọi người vậy.
Kết quả điện thoại của Nhan Tô Tô lại vang lên, ngay cả Nhan Tô Tô cũng sửng sốt, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy...
"Alo, Mạn Lâm?" Nhan Tô Tô nghi hoặc, ngày hôm qua các cô mới tán gẫu xong, Phùng Mạn Lâm có việc gì gấp sao mà phải gọi điện qua?
Đâu bên kia Phùng Mạn Lâm đang thở phì phò, quả nhiên là rất gấp, trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu đang ở đâu vậy!"
Nhan Tô Tô không rõ nguyên do, nhưng cô cùng Phùng Mạn Lâm đều ngủ chung một giường trong những ngày quay chương trình, rất là quen thuộc, nên đã nói địa chỉ của bản thân mình: "Làm sao vậy?"
Phùng Mạn Lâm nói thẳng: "Mình cách chỗ cậu không xa, chờ!"
Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, ngay cả khi Nhan Tô Tô có năng lực trinh thám cực cao cũng thấy có chút không hiểu, Phùng Mạn Lâm muốn đến nhà sao? Phùng Mạn Lâm này thật là...
Không bao lâu thì chuông cửa ký túc xá của Nhan Tô Tô vang lên. Cô nhìn qua mắt mèo thì thấy ngoài cửa có một người lén la lén lút, bây giờ là lúc nắng gắt cuối thu nhưng mà lại đeo khẩu trang, đội mũ, che che đậy đậy rất kỹ càng, lại còn nghi thần nghi quỷ nhìn trái nhìn phải một chút, giống như sợ có người nào đi ngang qua vậy, quả thật giống như bị bệnh.
Người kia đợi một lát thì vô cùng lo lắng lấy điện thoại ra gọi: "Nhanh mở cửa đi, làm cái gì mà lâu vậy!"
Điện thoại của Nhan Tô Tô vang lên, cũng vào lúc đó cô mới mở cửa.
Người lén la lén lút kia vọt vào nhà nhanh như một ngọn gió, sau đó đóng cửa lại, khéo khẩu trang xuống dưới, hít một hơi thật dài: "Nóng chết mình rồi."
Quả thật Nhan Tô Tô không còn gì để nói: Nóng mà cậu vẫn còn mặc như vậy?
Phùng Mạn Lâm cũng không để ý đến việc cả người cô rất mộc mạc chỉ mặc một cái áo khoác đơn giản mà lại xoay xoay người Nhan Tô Tô, vẻ mặt Nhan Tô Tô rất mơ hồ: "Làm gì vậy?"
Phùng Mạn Lâm ngó trái ngó phải nhìn cô, đầy ghen tị mà nhéo nhéo gương mặt vô cùng mịn màng thuần khiết của cô "Hừ" một tiếng: "Cả người cậu không có vấn đề gì, đổi giầy xong là Ok rồi."
Nhan Tô Tô: ?
Cả người cô làm sao vậy, cô nhìn thoáng qua, bình thường cô đều như thế này mà, T -shirt quần bò, ở nhà nên đương nhiên là chân trần đi dép lê rồi, đầu ngón chân màu hồng nhạt hơi động đậy.
Không đợi Nhan Tô Tô hỏi rõ thì Phùng Mạn Lâm đã thúc giục liên hồi nói: "Nhanh đổi giày đi!"
Nhan Tô Tô không kịp phản ứng lại thì Phùng Mạn Lâm đã lấy một đôi giày ra: "Đôi này là được rồi, nhanh đi vào đi."
Gần như là Nhan Tô Tô bị cô ấy thúc giục đổi giày, sau đó vẻ mặt đầy mơ hồ bị Phùng Mạn lâm đeo một cái khẩu trang lên: "Mạn Lâm, cậu muốn làm cái gì vậy?"
Căn bản là Phùng Mạn Lâm không cho cô thời gian để hỏi, Nhan Tô Tô chỉ kịp thời lấy cho mình một chùm chìa khóa, điện thoại di động cùng bóp tiền thì đã bị Phùng Mạn Lâm kéo ra khỏi cửa, giống như một cơn gió đi xuống lầu. Sau đó lén la lén lút giống như lúc Phùng Mạn Lâm đến, Nhan Tô Tô bị cô ấy kéo đi, nhìn người này quay đầu đánh giá chung quanh nên Nhan Tô Tô không khỏi bất lực: "Việc này có chút không..."
Phùng Mạn Lâm quay đầu "Hư" một tiếng, sau khi xem xét thấy không có một ai thì lôi kéo Nhan Tô Tô chạy giống như khi tham gia vậy, trực tiếp xông lên một chiếc xe bảo mẫu.
Vào trong xe đóng cửa lại, cô ấy dương dương đắc ý nói: "Mình biết cậu sẽ không có một chút ý thức nào về sự nổi tiếng của bản thân mình! Cậu không biết gương mặt này của cậu khi đi trên đường sẽ bị người khác nhận ra!"
Vẻ mặt Nhan Tô Tô rất ngây thơ, cô cảm thấy không được khỏe...
Vẻ mặt Phùng Mạn Lâm vô cùng đau đớn: "Cậu không biết khi về nhà lúc mở cửa ra thì phát hiện nhà ở bên cạnh có nuôi một con mèo. Ngay cả khi cậu đi toilet mà cũng có người theo dõi thì rất là kinh khủng, cho nên nhất định phải che dấu bản thân thật kỹ càng!"
Nhan Tô Tô xoa xoa trán của bản thân mình: "Cho nên bây giờ chúng ta muốn đi đây vậy? Mình chuẩn bị về nhà." Một đường vừa rồi Phùng Mạn Lân không cho cô có cơ hội để hỏi.
Bên cạnh có một âm thanh bất đắc dĩ cười nói: "Mạn Lâm, em vẫn luôn như vậy, lanh chanh láu táu, nếu không phải là người biết tính tình của em thì sẽ nghĩ em đang làm chuyện gì xấu đó."
Phùng Mạn Lâm dẩu