Nghe thấy Nhan Tô Tô cũng có mặt ở đây, lão đại nhíu mày: "A... ?"
Phùng Mạn Lâm ngồi ở phía sau nghe thấy rất rõ ràng, vội vàng đẩy Nhan Tô Tô để cho cô đứng lên, thư ký ngồi bên cạnh lão đạo đứng lên để một cái ghế trống, ngoắc ngoắc để cho cô đi qua, mọi người nhìn rất chăm chú, Nhan Tô Tô không dám chậm trễ, chạy nhẹ tới.
Nhan Tô Tô ngồi xuống, lão đại nhìn cô cười hỏi: "Cô gái nhỏ, cô là người mới sao, mặc kệ như thế nào thì hiện tại được phổ biến rất rộng rãi, danh tiếng của cô được tăng nhanh, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều cơ hội tìm đến cô... Vấn đề vừa rồi chúng tôi mới trao đổi, cô thấy thế nào?"
Ở trong sân này có rất nhiều người, tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô, nếu nói mới vừa rồi Nhan Tô Tô được điểm danh bước ra khỏi hành thì có rất nhiều người phải ghen tị, dù sao lão đại cũng nắm trong tay quyền sinh quyền sát ở trong ngành, bình thường một ngày kiếm bạc tỷ, có thể gặp mặt đều không dễ dàng rồi, vậy mà một người mới như Nhan Tô Tô lại có cơ hội giáp mặt nói chuyện thì làm sao lại không làm cho người khác phải ghen tị được cơ chứ;
Nhưng nghe vấn đề của lão đại thì có rất nhiều nhân vật có tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình hiện tại cũng cảm thấy may mắn. Vấn đề này, đừng nói đến Nhan Tô Tô chỉ là một cô gái nhỏ mới xuất đạo mà nếu đổi lại là bọn họ thì cũng không thể trả lời tốt được. Vấn đề vi phạm bản quyền quả thật ảnh hưởng rất nhiều đến lợi ích của bên chế tác, nhưng khách quan mà nói đối với một người mới như Nhan Tô Tô thì vấn đề này rất khó, nên trả lời vấn đề này như thế nào? Nếu nói ủng hộ bản gốc thì không khỏi giống đạo đức giả sẽ làm cho lão đại chán ghét; ủng hộ tác phẩm vi phạm bản quyền... Thì lại càng làm cho rất nhiều nhân vật ở trung tâm vòng này đang ở đây chán ghét mà vứt bỏ, tự chặt đứt tương lai của bản thân mình.
Nhan Tô Tô nghĩ nghĩ, nói sự thật: "Tuy hiện tại bản thân tôi tạm thời được lợi nhưng xét về lâu về dài, cho dù nghề nghiệp này phát triển như thế nào nếu theo ý kiến của cá nhân tôi thì cần phải bảo vệ bản quyền tác phẩm."
Hoắc Lãng ở bên cạnh nghe thấy cô nói như vậy thì không khỏi bật cười. Anh cảm thấy thật không hổ danh là Nhan Tô Tô, kể từ thời điểm cô quyết định kế hoạch học tập quan sát thế giới thật thì sự trưởng thành của cô đã thật sự có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Lão đại nghe thấy câu trả lời của Nhan Tô Tô thì không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi han: "Cô gái nhỏ, giải thích một chút đi? Như thế nào là tạm thời, mà như thế nào là cái lâu dài?"
Về vấn đề này lúc Nhan Tô Tô vừa mới nghe thấy bọn họ thảo luận cũng đã nghĩ tới, lúc này trả lời một cách chân thành: "Nhìn trước mắt, quả thật tôi vì việc bị rất nhiều tác phẩm vi phạm về bản quyền nên mới được nhiều người biết tới nhưng kỳ thật căn bản không phải là nguyên nhân này, không phải vì vấn đề bản quyền mà vì là bộ phim điện ảnh được rất nhiều người khen ngợi, nếu không một bộ phim mà chất lượng phim không tốt mà gặp phải vấn đề bản quyền thì có khả năng tôi cũng sẽ không được mọi người biết đến, cho nên về lâu dài diễn viên muốn phát triển thì cần phải có một tác phẩm tốt, không nên dùng phương pháp xấu như vấn đề vi phạm bản quyền để tuyên truyền;
Nếu vấn đề vi phạm bản quyền tràn lan vậy thì bên chế tác vẫn sẽ bị tổn hại, cho nên dù như vậy mà tôi là người tạm thời được lợi nhưng tương lai cũng sẽ không có cơ hội nhận được tác phẩm nào tốt nữa, nhìn về lâu dài thì đương nhiên sẽ bị tổn hại rồi, cho nên mặc kệ là vì nghề nghiệp hay là vì cá nhân thì chúng ta vẫn nên bảo vệ bản quyền."
Lời nói này từng chữ từng chữ được nhấn rất rõ ràng, logic nhanh nhẹn, đạo lý cũng được nói rất rõ làm cho nhiều người ở trong vòng cảm thấy chẳng qua cô chỉ là một người có dáng vẻ xinh xắn phải nhìn cô bằng một con mắt khác.
Phải biết rằng bây giờ không phải là đang lên sân khấu để ca hát. Ở trong tình hình như thế này biết bao nhiêu tiền bối ở ở trong vòng cũng phải khiêm tốn ngồi ở dưới kia, cái này có thể so sánh với áp lực khi phải lên sân khấu để biểu diễn. Còn có thể nói năng chậm rãi như vậy mà lại ở trước mặt lão đại nói những lời như thế này, cô gái nhỏ này quả thật rất tốt.
Quả nhiên lão đại nghe thấy vậy thì nở nụ cười: "Cô gái nhỏ rất tốt, đầu óc cực kỳ thông minh, nói rất có đạo lý! Cùng vinh cùng tổn, muốn phát triển sự nghiệp thì phải có ánh mắt nhìn vấn đề. Xem ra, trong hàng ngũ những người làm công tác văn nghệ thuật như chúng ta cần phải có nhiều hơn nữa những dòng máu tươi trẻ như thế!"
Mọi người sôi nổi đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan Tô Tô nhất thời nóng rực lên, có lời nói như vậy của lão đại thì cái tên Nhan Tô Tô này nhất định sẽ được rất nhiều người trong vòng này nhớ kỹ mà thôi.
Trong buổi ngồi nói chuyện này, mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến riêng của mình, nhìn thấy không sai biệt lắm, thư ký của lão đại nhắc nhở đúng lúc: "Buổi tối ngài còn có một cuộc họp, ngài xem thời gian cũng không còn kém nhiều lắm..."
Mọi người nghe thấy vậy thì ồn ào nói: "Chu cục, ngài có việc thì nhanh đi thôi."
Lão đại vô cùng khách khí nhưng vẫn đứng dậy tạm biệt mọi người, Nhan Tô Tô đi theo Hoắc Lãng tụt lại tuốt ở phía sau, cũng hòa thuận chào hỏi rất nhiều tiền bối quen biết ở trong vòng, nói lời tạm biệt, Phùng Mạn Lâm tiến lên cho Nhan Tô Tô một ngón tay cái: "Một đứa trẻ ưu tú."
Tuy Phùng Mạn Lâm không sợ trời không sợ đất, lên được được mặt bàn có rất nhiều fan nên cũng không lo lắng, nhưng mới vừa rồi trong trường hợp kia, gia thế của cô ở trong vòng này khá lớn cho nên mới biết được trường này quan trọng như thế nào, nhiều tiền bối ngồi ở bên cạnh mà lão đạo lại cho cô một vấn đề như thế này thì khẳng định cô sẽ rất sợ hãi; ngay cả nếu ở trong lòng không sợ hãi thì Phùng Mạn Lâm tự nghĩ mới vừa rồi trong thời gian ngắn như vậy... Có khả năng cô cũng sẽ không nghĩ ra được câu trả lời lợi hai như vậy để nói ra đâu.
Nhìn Nhan Tô Tô mà xem, trong cục diện lớn như vậy mà một chút cũng không sợ, phát huy rất tự nhiên, Phùng Mạn Lâm rất phục. Tuy đã sớm biết rằng Nhan Tô Tô sẽ không có vấn đề gì nhưng người này không thể chê vào đâu được nữa.
Phùng Mạn Lâm nhìn Hoắc Lãng, cô biết đây là người đại diện của Nhan Tô Tô, đối phương thật là thần thông quản đại, vậy mà đã sớm có thể ngồi ở bên cạnh lão đại rồi. Kỳ thật chị Vương nói đúng, có thể lăn lộn ở trong vòng đến mức phong sinh thủy khởi(*) thì sau lưng người nào mà không có vài nét bút chứ, đoán chừng người đại diện của đối phương cũng đã có tính toán trước cho nên mới không có sắp xếp Nhan Tô Tô đến.
(*) Phong sinh thủy khởi tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Lão đại xoay người lại nhìn thấy mấy người Nhan Tô Tô vẫn còn ở phía sau vậy mà vẫy vẫy tay với cô: "Cô tên là Nhan Tô Tô đúng không?"
Nhan Tô Tô vừa gật đầu vừa đi qua: "Phải. Cảm ơn ngài, buổi nói chuyện ngày hôm nay tôi học tập được rất nhiều."
Lão đại nhìn cô một cái rồi cười khanh khách: "Lần vi phạm bản quyền này danh tiếng của cô tăng lên không ít, vậy có phải cũng kiếm thêm được một chút kinh phí để nghiên cứu khoa học rồi phải không?"
Nhan Tô Tô không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn Hoắc Lãng, chẳng lẽ chuyện cô tiến vào giới giải trí để kiếm kinh phí thực hiện nghiên cứu khoa học là ông chủ nói ra sao?
Hoắc Lãng lại lắc đầu.
Lão đại cười nói: "Cô cũng đừng nhìn cậu ấy, lần trước ăn cơm lão Ngũ đã cười rồi nói với tôi, trong người giới văn nghệ thuật chúng ta có rất nhiều chí hướng khác nhau nhưng chí hướng của người này cũng làm cho ông ấy cảm thấy hoàn toàn mới lạ."
Hiển nhiên những nhân viên chung quanh lão đại cũng biết câu chuyện thú vị của Nhan Tô Tô nên không khỏi đều cười theo, Nhan Tô Tô xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng than thở: "Kinh phí nghiên cứu khoa học của tôi... Còn thiếu nhiều lắm."
Lão đạo bật cười ha ha, nói với nhan viên ở hai bên trái phải: "Xem đi rất có chí hướng đó."
Mọi người cũng không nhịn được mà đều bật cười thành tiếng, Nhan Tô Tô càng thêm xấu hổ.
Lão đại gật đầu với cô nói: "Vậy người bạn nhỏ, cô tiếp tục cố gắng đi."
Nhìn theo hướng lão đại cười rời đi, Phùng Mạn Lâm mới thở ra một hơi thật dài, cô ôm chặt lấy hai bên má của Nhan Tô Tô nhìn trái nhìn phải.
Nhan Tô Tô: ?
Vẻ mặt Phùng Mạn Lâm rất nghiêm túc: "Mình muốn nhìn xem gương mặt của cậu có phải đặc biệt được mọi người yêu thích!"
Nhan Tô Tô: ...
Phùng Mạn Lâm thu tay về, vẻ mặt đầy hâm mộ ghen ghét, một bắp đùi thô như vậy mà lại có thể nhớ được tên của Nhan Tô Tô, thái độ lại thân thiết như vậy, ngay cả khi lấy gia thế của Phùng Mạn Lâm thì có khả năng phải là trưởng bối trong nhà của cô tự thân xuất mã cũng mới có được loại đãi ngộ như thế này, nhưng Nhan Tô Tô lại dựa vào chính bản thân mình, trực tiếp hưởng được đãi ngộ đó!
Giữa người và người chênh lệch... Thật quá lớn đó hu hu.
Phùng Mạn Lâm thở dài hỏi Nhan Tô Tô: "Cậu quay về sao? Vừa lúc mình có thể đưa cậu về?"
Nhan Tô Tô cảm ơn cô: "Không cần không cần, hôm nay mình phải về nhà, không thuận đường với cậu. Mạn Lâm cậu đi trước đi, cảm ơn nha ~ "
Phùng Mạn Lâm cũng không có ép buộc, chào tạm biệt với Nhan Tô Tô. Cô đang trên đường tìm người đại diện vào người nhà để nói cho bọn họ những chuyện ngày hôm nay cô đã nhìn thấy, đoán chùng là bọn họ đều rất quan tâm đến việc này, dù sao hôm nay chỉ là một buổi nói chuyện nhưng mà vị lão đại kia cũng tự mình đến đây, ở trong sân cũng nói đôi lời. Nó liên quan trực tiếp đến những thay đổi sau này ở trong vòng.
Mà chính bản thân Nhan Tô Tô vẫn còn chưa có ý thức được buổi nói chuyện ngày hôm nay sẽ gây chấn động lớn như thế nào cho giới giải trí.
Hoắc Lãng nhìn cô nói: "Đi thôi, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về."
Nhan Tô Tô hơi do dự một chút thì đồng ý, nói cho Hoắc Lãng địa chỉ của nhà mình, cũng báo hành trình của mình cho ba mẹ khi họ hỏi thăm, nói bản thân mình sẽ lập tức về nhà.
Trên đường cô có quá nhiều vấn đề: "Ông chủ, sao hôm nay anh lại vào đây được vậy? Tôi nghe Mạn Lâm nói muốn tham gia buổi nói chuyện này rất không dễ dàng mà."
Vậy mà ông chủ lại có thể cùng lão đại thân quen như vậy! Nhan Tô Tô quá tò mò đó!
Hoắc Lãng liếc mắt một cái thì nhìn thấu ý đồ của cô: "Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi... Cái kế hoạch quan sát kia của cô vẫn chưa kết thúc sao?"
Nhan Tô Tô bị vạch trần nhưng vẫn liến thoắng như cũ nói như đúng rồi: "Kế hoạch quan sát của tôi chỉ tạm thời dừng lại do anh đưa đi tham gia chương trình giải trí mà thôi!"
Hoắc Lãng có phần hối hận khi đề nghị đưa cô về nhà rồi...
Hôm nay Hoắc Lãng tham gia buổi nói chuyện này, tuy miệng nói chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng theo sự suy đoán của Nhan Tô Tô, lấy việc ông chủ làm một bước tính ba bước thì cô đã biết, ông chủ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho những tác phẩm đã vi phạm bản quyền kia, nhưng mà ông chủ lại có thể tự mình thuyết phục được một vị lãnh đạo quan trọng như vậy thì đã rất là lợi hại rồi.
Nhan Tô Tô suy nghĩ: "Ông chủ, nếu nói ngài bị tổn thất lớn về vấn đề vi phạm bản quyền thì cũng có rất nhiều phương pháp để kiếm lại số tiền đó đi? Nhưng hiện tại dùng loại phương pháp này... Có phải là quá khó khăn rồi không."
Đả kích tác phẩm vi phạm bản quyền, thuyết phục cao tầng gì đó, ngay cả lấy sự hiểu biết nông cạn của Nhan Tô Tô cũng cảm thấy quá khó khăn rồi.
Hoắc Lãng trầm ngâm một hồi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia của Nhan Tô Tô thì bỗng nhiên ý thức được là cái kế hoạch quan sát giống như chơi đùa kia của Nhan Tô Tô làm cho mỗi lời nói cùng hành động của anh không biết từ lúc đã gây ảnh hưởng tới thế giới lý giải và nhận thức của Nhan Tô Tô rồi. Cô bây giờ chỉ giống như vừa mới rời khỏi tháp ngà, đối với thế giới này cô chỉ là một cô gái nhỏ ngây thơ mà thôi.
Nghĩ tới đây giọng nói của anh không khỏi chậm lại: "Thế giới này có rất nhiều quy tắc, tốt, xấu, màu xám - không tốt cũng không xấu, nhưng nếu mỗi người chúng ta chỉ quản mỗi khoảng không trước mắt mình thậm chí chỉ vì lợi ích của bản thân mình mà dung túng cho việc làm hỏng quy tắc thì toàn môi môi trường đó sẽ tan rã giống như băng tan vậy. Cho nên quan điểm của tôi là nếu như không thích quy tắc hư hỏng đó thì tự mình đi sửa nó, tự mình đi viết."
Khi Hoắc Lãng nói ra những lời này thì ngữ điệu rất bình tĩnh, rõ ràng bên ngoài ngựa xe như nước, ánh mắt của anh cũng chỉ nhìn đường ở phía trước nhưng Nhan Tô Tô cảm thấy như có sét đánh trong trời quang vậy.
Nếu như không thích quy tắc hư hỏng đó thì đi sửa lại nó sao...?
Đối với hoàn cảnh này, có rất nhiều chuyện căm thù đến tận xương tủy, bản thân Nhan Tô Tô cũng rất đau xót, người dẫn đầu trong học thuật làm giả số liệu đã liên lụy đến biết bao nhiêu người chứ? Nếu ngay từ đầu mọi người đều suy nghĩ giống như Hoắc Lãng vậy, ngăn chặn việc làm giả từ mọi góc độ, từ mọi khía cạnh, phê phán việc làm giả thì có khả năng... Việc làm giả trong vòng này ít hơn rất nhiều.
Trên đời này có rất nhiều chuyện, nói thì dễ nhưng làm thì rất khó, giống như việc ông chủ đang làm vậy, đả kích tác phẩm vi phạm bản quyền đương nhiên là rất khó rất khó, thật chí còn không tốt khi đắc tội với rất nhiều người nhưng mà ông chủ vẫn sẽ làm như vậy.
Trong lúc này, sự nhận biết của Nhan Tô Tô