"Máy quay phim vi bụi?"
Lý Húc Dương nhìn vật nhỏ trước mặt phải dùng kính lúp mới có thể nhìn thấy, tiếp theo liền đem kính lúp trong tay tùy tiện ném ra, "Có tác dụng không đây? Làm sao nhìn không đáng tin cậy như vậy a?"
"Đồ vật phòng nghiên cứu mới xuất ra, được hay không tôi cũng chịu, hiện tại đồ vật ở đây, dùng hay không đều do cậu chọn!" Lạc Tư Ngôn giơ tay liền gỡ xuống mắt kính của chính mình, nhắm mắt lại nhéo nhéo mũi của bản thân, tóc lưa thưa trên trán cũng rơi xuống theo, trực tiếp liền lộ ra một khuôn mặt giống như tác phẩm nghệ thuật, nhìn qua thậm chí còn không phân biệt được nam hay nữ, có thể nói, cậu ta tuyệt đối là có nhan sắc giá trị cao.
Nhưng ba người khác bởi vì từ nhỏ lớn lên cùng cậu ta, đối với diện mạo này sớm đã miễn dịch.
Nghe vậy, ba người liếc nhau, Lý Húc Dương chủ động lên tiếng "Mình thử xem......"
Chờ sau khi thí nghiệm hoàn tất, phát hiện quả nhiên vật nhỏ này chỉ cần đưa vào DNA của người cần theo dõi vào thì luôn như bóng với hình mà theo sát hắn, sau đó đem hết thảy việc hắn làm ra đều hoàn chỉnh mà hình chiếu ở một bên trên màn hình.
Thử một lần như vậy xong, đôi mắt của Lý Húc Dương cùng Lục Thiên Mạch nháy mắt liền sáng lên.
"Thứ này hay, thứ này hay! Ha ha ha......"
"Cậu như thế làm tổn hại thanh danh con gái nhà người ta rồi?" Lục Thiên Hàng ánh mắt không đồng ý nhìn ba người.
"Anh, anh cũng quá nhàm chán!" Lục Thiên Mạch vừa thấy bộ dáng này của anh hắn, liền lập tức bĩu môi.
"Đúng vậy, Thiên Hàng, chuyện đụng vào nhau mình có thể không so đo với cô ta, nhưng chuyện bị cô ta đạp một phát tính như thế nào?" Lý Húc Dương không phục mà nói.
"Nhàm chán! Vậy các người chơi đi, tôi không có hứng thú tham gia, tháng sau tôi phải tham gia trận bóng rổ của trường! Hiện tại liền phải trở về huấn luyện, về sau loại chuyện nhàm chán này đừng tìm tôi!" Lục Thiên Hàng dứt khoát xoay người rời đi.
"Thiên Hàng cậu đây có chút không nói nghĩa khí a!"
Lujc Thiên Hàng không vui nói, nhưng thấy người kia đã ôm bóng rổ từ trong phòng đi ra ngoài, cậu ta bĩu môi ngồi xuống, "Không thú vị......"
Lục Thiên Mạch thấy thế, xoay chuyển tròng mắt, xoay người nhìn về phía Lạc Tư Ngôn cùng ngồi ở phía trước cửa sổ một lời chưa phát biểu.
"Đừng lo lắng, bọn mình trước tiên ở trên diễn đàn trong trường đem bốn người chúng ta phát sóng trực tiếp mở ra, hơn nữa trước nói rõ ràng, chúng ta cũng không phải thật sự thích nha đầu thúi kia, hoàn toàn chính là vì trêu đùa cô ta, anh mình bên kia mình đi nói rõ ràng, lại vô dụng, chúng ta liền chủ động đưa bọn họ."
"Được, nhưng mà hiện giờ cô ta chơi cùng Đặng Dương của Đặng gia, còn có tên em trai láo xược kia nữa, làm sao đây?" Lý Húc Dương nhíu mày.
"Chặn tài khoản của họ lại, những người xem không được phát tán tin tức ra, rất dễ dàng mà" Lục Thiên Mạch thông minh đưa ra giải pháp.
"Được, vẫn là cậu thông minh" Hai người kia không nhịn được khen ngợi.
.....
Ôn Yến thông qua màn hình ảo của Bạch Bạch xem hết cảnh vừa rồi, không nhịn được cười lạnh.
"Lũ khốn này lại hèn hạ như thế" Tiểu Kiều lần trước chỉ đơn thuần tức giận, nay hận không thể giết chết đám người Lý Húc Dương.
"Bình tĩnh, để tôi xem thử ai chơi ai."
Ôn Yến nói được làm được, cô muốn gậy ông đập lưng ông ba kẻ khốn kia, xem thử ai mới là kẻ đau khổ. Cô ghét nhất những tên khốn chơi đùa tình cảm của người khác, để cô xem, bọn họ tới còn có manh giáp nào trở về không?
Tiểu Kiều cùng Bạch Bạch đương nhiên tôn trọng quyết định của cô.
"Chỉ là Tiểu Yến, con lông lá này là ai thế?"
Tiểu Kiều chỉ về phía Bạch Bạch, cầm lấy nó ném ném như quả bóng. Nó đập vào bức tường, lại đàn hồi trở về tay cô. Tiểu Kiều chơi một lần thành nghiện, ném mãi không buông tay.
"Nó là hệ thống Bạch Bạch, nguyên hình là quả cầu xù lông nhỏ, tự nhận mình là hệ thống nghịch tập nhân sinh, luôn lôi kéo tôi làm trò kì quái."
"Thú vị ghê" Tiểu Kiều dùng tay bóp bóp quả cầu trong tay. Đây là lần đầu tiên sau khi chết cô chạm vào được một vật thể mà không cần cúng nó trước.
"Nhưng mà cô không chịu về phòng vệ sinh của cô, ở nơi này của tôi làm cái gì?"
"Ôn Tiểu Yến, người ta giúp cô nhiều như vậy, cô kéo quần lên liền không nhận người, đồ vô tình."
Dương Nguyệt Kiều dùng ánh mắt ai oán nhìn cô khiến Ôn Yến rợn da gà "Đi ngủ đi, đừng phiền tôi đọc sách."
"Okay." Cô nàng đem theo quả cầu trở về nhà vệ