"Ôn Yến" Tên bản thân bị người ta gọi liên tiếp mấy lần. Ôn Yến kìm chế máu nóng bước ra ngoài, mặt mày nhu nhược sợ hãi hỏi đối phương "Lý đồng học, cậu tìm mình có việc gì không?"
"Mang bánh kem cho cậu" Thiếu niên hung dữ hôm qua đột nhiên lại hoá thành chó nhỏ, thân thiết mỉm cười. Nếu Ôn Yến không được Bạch Bạch nhắc nhở trước, cùng với hiểu biết về vẻ ngoài của mình, sớm đã bị cậu ta lừa tới xoay mòng mòng.
"Không...không cần" Ôn Yến được sủng ái đâm lo sợ, vội vàng từ chối "Cậu mang về đi, mình không nhận đâu."
"Không được, cậu cần thiết phải nhận, đây là cảm ơn. Được rồi giáo viên một lát sẽ đến rồi, cậu nhanh chóng đi vào đi, tôi liền không quấy rầy cậu!"
Thiếu niên cười tủm tỉm mà nói như vậy. Ôn Yến ôm bánh kem nhỏ trong lòng ngực, nhìn nhìn cậu ta, lại cúi đầu xem bánh kem. Phía sau giáo viên thể dục lớp đã hướng bọn họ đi lại đây, vì thế đành phải xoay người hướng trong sân đi đến, khoảnh khắc xoay người, bỗng nhiên liền cảm giác da đầu của mình một chút đau đớn, xoay người, Lý Húc Dương vẫn chỉ là cười tủm tỉm mà nhìn cô.
Ôn Yến thừa biết sợ tóc mới bị kéo xuống sợi tóc kia sớm đã giấu trong lòng bàn tay phải của hắn.
"Cậu nhổ tóc mình sao?" Cô dùng vẻ mặt thiên chân vô tà hỏi.
Lý Húc Dương run lên, lại trợn mắt nói dối "Không có, mình nhổ tóc cậu làm gì chứ?"
"Mau vào đi! Mình phải đi rồi......"
Nói xong còn hướng cô vẫy vẫy tay, xoay người liền chạt đến hướng dãy phòng học.
Ôn Yến nhìn đối phương tư thế chạy giống vịt bầu, liền biết tóc của chính mình tuyệt đối là bị hắn giật đi, vừa lúc dùng để thiết trí máy quay phim vi bụi, thật đúng là trăm phương ngàn kế.
Ngoài mặt cô kỳ quái mà đi vào sân, người trong sân cỏ nháy mắt yên tĩnh, đều hưng phấn mà nhìn.
Muốn xem sao?
Chờ xem, tôi chơi chết cậu ta thế nào...
Cô trở lại chỗ ngồi trên sân ban nãy của mình, đem bánh kem nhỏ vứt sang bên cạnh liền không để ý tới, tiếp tục tiếp lấy sách trước đó của mình đọc tiếp
Mà Lý Húc Dương vội vã lên lầu, trở lại lớp của mình. Lục Thiên Mạch ngay lập tức hưng phấn mà hướng cậu ta vọt lại, "Thế nào? Thế nào? Lấy tới tay sao?"
Bọn họ bốn người từ nhỏ đến lớn đều là cùng một lớp.
Lục Thiên Hàng thấy thế, nhíu nhíu mày.
Lý Húc Dương lại lần nữa giơ lên khóe miệng, cao hứng "Mình làm mà cậu còn không yên tâm sao? Hả?"
Nói, cậu ta liền nâng tay lên, một sợi tóc đen nhánh ngay lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay cậu ta.
Sau đó cậu ta liền đi tới bên người Lạc Tư Ngôn.
"Cầm, mau cầm một chút, mình gấp không chờ nổi mà muốn thấy trò hề của nha đầu thúi đó, phải biết rằng vừa mới......"
"Vừa mới làm sao vậy?" Lục Thiên Mạch hưng phấn hỏi.
"Ngạch" Nhớ tới vừa mới bị cô làm ngơ ngay lập tức nhục nhã vẫy vẫy tay, "Không có gì, không có gì! Lại nói Thiên Hàng cậu thật sự không chơi?"
"Không cần.