Ngày hôm sau, thời điểm Mộc Du chẳng biết gì bức ảnh không ngoại lệ đã nằm chểnh chệ bên trên diễn đàn trường.
Tiêu đề cực kỳ mang tính bôi đen, khích bác, sĩ nhục Mộc Du, ý cố gán cho cậu cái danh bị bao nuôi.
"Nhìn xe cũng không phải rất xịn, tìm kim chủ mà tìm như vầy thì ăn được bao nhiêu? Đúng là vu khống mà.
Hết chuyện để làm rồi hay sao?"
"Tự nhiên làm tôi thấy hơn sợ.
Lỡ hôm nào tôi chỉ leo lên xe nhà mình mà cũng bị chụp lại có phải là sẽ bị nói như vậy nữa hay không?"
"Lầu trên nói quá đúng ý tôi."
"Không thì gọi chính chủ ra giải thích chút đi.
Nếu thật sự là hiểu lầm thì vạn sự đều tốt."
"Nói đúng.
Cho dù tôi không hề tin tưởng chuyện này nhưng vẫn muốn làm rõ, tránh để người ta tùy tiện là đi bôi đen người khác."
"Tôi thấy chắc không phải, bài viết cũng treo lên vài tiếng rồi nhưng có thấy chính chủ xuất hiện đâu.
Sợ rằng người ta chột dạ trốn rồi.
Không phải chính chủ có bạn trai hay sao, chắc đang dỗ dành bạn trai rồi, không có thời gian lên đây tìm cách lấp liếm cho mình."
Trên mạng um sùm cả lên, người hùa theo không ít, người tẩy trắng cho Mộc Du cũng nhiều.
Trong lúc nhất thời cục diện trên mạng cực kỳ nảy lửa.
Vậy còn chính chủ đâu?
Mộc Du cả ngày hôm đó đều ở nhà cậu của mình.
Bởi vì nhà cậu của Mộc Du ở thành phố bên cạnh nên ngày hôm sau tầm mười giờ hơn Mộc Du mới chính thức đặt chân vào khuôn viên trường đại học T.
Ai ngờ cậu vừa mới bước vào đến sân trường đã bị bao nhiêu người chỉ chỏ bàn tán.
Tình huống này thật ra từ lúc cậu quen Cố Thời Minh một chút cũng không hề thiếu, cho nên cậu không có để tâm.
Cho đến khi đụng trúng một đàn chị có giao tình khá tốt, chị ấy ngập ngùng hồi lâu rồi nói cho cậu biết cậu mới xem như rõ ràng tiền căn hậu quả.
Nói thật thì Mộc Du không biết nên nói sao khi nhìn thấy bài viết này nữa.
Lúc cậu đọc bình luận cũng tìm thấy vài cái phù hợp với tâm trạng của mình lúc này, nhưng cậu chỉ nói với học tỷ một câu "cảm ơn", còn có bày tỏ chuyện này không có thật rồi trở lại ký túc xá.
Cậu cũng không có trước tiên lên mạng thanh minh.
Chỉ là cậu còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy tin nhắn của Lục Phong, hắn bảo cậu trước đừng lên tiếng, đợi hắn một chút.
Mộc Du không tốn bao lâu đã hiểu được ý hắn.
Cậu đáp lại một câu rồi không quan tâm nữa, cầm quần áo đi tắm.
Buổi sáng hôm nay dậy sớm, cậu lại còn phải ngồi xe một quảng đường dài, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu bức bối cả người.
Nhưng ngẫm đến bài viết mang tính vu khống ở trên mạng lúc này cậu lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Nói thật thì mấy cái tin thế này một chút đều không hề hiếm lạ.
Mà sự thật là bởi vì mưu sinh, có rất nhiều sinh viên đại học có chút nhan sắc cũng sẽ đi theo con đường không mấy sáng sủa này.
Nhưng đó không bao gồm cả Mộc Du.
Cho dù cậu từng có lúc khốn đốn vì kế sinh nhai, thế nhưng nó còn chưa có đến mức khiến cậu phải tự đẩy mình lên con đường bán thịt để mưu sinh.
Vừa mới tắm xong đi ra Mộc Du đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thật ra thì không phải, nó đã bị gõ khá lâu rồi nhưng lúc đó cậu đang tắm, không có nghe thấy.
Đợi cậu nhìn thấy người đang đứng ở bên ngoài Mộc Du cũng không bất ngờ, tự nhiên mở rộng cửa cho hắn vào.
Cố Thời Minh lúc tới trên tay còn cầm theo một ly trà sữa.
Mộc Du không có khách khí cấm ống vào hút một ngụp, thoải mái đến mức cậu thở hắt ra một hơi.
Ai biết điệu bộ vô tâm vô phế của cậu lại khiến người ta câm nín.
"Không có gì muốn nói với anh sao?"
Cố Thời Minh tức cười đưa tay kéo cậu ngồi lên đùi mình, nhéo mặt cậu hỏi.
Hắn nói lời này chứng tỏ hắn đã biết chuyện trên diễn đàn rồi, nhưng nhìn chung lại không có giống như bộ dạng vừa đánh đổ một bình giấm lớn, hiện tại là muốn khỏi binh đi vấn tội.
Thật ra là hắn có biết một số lịch trình hằng ngày của Mộc Du.
Nhưng ngày hôm qua hắn chỉ biết Mộc Du phải về nhà cậu ở thành phố bên cạnh chứ không biết gì nữa.
Là sinh nhật của cậu Mộc Du cho nên cậu phải về.
Vốn dĩ từ lúc Mộc Du đi sang thành phố khác học đôi bên đã không còn liên lạc gì nữa.
Nhưng vào đầu năm trước bỗng nhiên con trai của cậu là anh họ của Mộc Du gọi điện thoại cho cậu, nói mấy năm nay ông rất nhớ cậu, kêu cậu trở về gặp ông.
Chuyện đã qua lâu rồi, không đến mức không thể quên đi.
Anh họ còn nói năm trước ông già khám ra một thân bệnh vặt, tuy không đến độ nào nhưng người lớn tuổi, chắc có sống được nhiêu năm hay sẽ sớm bệnh chết, cũng không muốn để lại tiếc nuối gì.
Mộc Du lúc nghe mấy câu đầu tiên đã dứt khoát bảo sẽ về rồi.
Tuy rằng từ đầu năm đến giờ cậu cũng không có về được mấy lần nhưng hôm qua là sinh nhật ông ấy, cậu mới ở lại một đêm rồi về.
Kết quả lại ra chuyện tào lao này.
"Đó là anh họ của em.
Anh ấy cũng về nên sẵn tiện chạy qua đón em.
Cũng không biết là ai ác tâm..."
Vừa nói đến đây trong đầu Mộc Du khẽ lóe lên một bóng hình.
Mà nó một khi đã hiện lên rồi thì đuổi thế nào cũng không đi.
Đành chịu thôi, ai biểu cậu với đối phương cũng không có quan hệ tốt đẹp gì cho cam.
Nếu là Lạc Thi Nhu thì cậu lại càng cảm thấy hợp lý.
Mộc Du đem suy nghĩ này nói ra cho Cố Thời Minh nghe, xong rồi còn bảo: "Lục Phong đã đang điều tra